Chương 2056
Những người khác cũng giễu cợt.
“Vậy rốt cuộc có cần tôi gọi điện thoại không?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh gọi cho ai?”.
“Mã Hải chứ ai!”.
“Mã Hải? Ha ha ha, được, được, tôi cho anh cơ hội, anh gọi cho Mã Hải đi. Nếu anh thật sự gọi cho Mã Hải, chúng tôi sẽ thả anh đi ngay! Tôi cũng muốn xem xem anh còn chiêu gì!”, Mãn Băng Hoàn cười đến run người.
Lâm Chính gật đầu, bấm nút gọi, đồng thời mở loa ngoài.
Lương Tiểu Điệp đầy tuyệt vọng, đồng thời vô cùng hổ thẹn, không tài nào hiểu nổi.
Cô ta đã nói ra chân tướng rồi, sao tên Lâm Chính chết tiệt này vẫn còn diễn tiếp?
Anh nghĩ bọn họ là kẻ ngốc à?
Lương Tiểu Điệp không hiểu.
Đám người kia cũng không sốt ruột, đồng loạt nhìn sang Lâm Chính.
Điện thoại tút tút hai tiếng, sau đó kết nối.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính mà trầm ổn.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi cậu có gì cần dặn dò sao?”.
“Ô hô, có cả tiếng thật à?”.
“Đây là giọng của Mã Hải sao?”.
“Nghe rất giống!”.
“Tôi thấy chắc là anh ta lại tìm một diễn viên khác đóng!”.
Bọn họ bàn tán xôn xao, bình luận về giọng nói đó.
Mãn Băng Hoàn sững sờ một lúc, sau đó phì cười: “Không nhìn ra đấy, anh vì vở kịch ngày hôm nay
Lâm Chính không nói.
Nhưng tiếng giễu cợt và tiếng cười đùa của bọn họ đã được Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy.
“Chủ tịch Lâm, hình như cậu gặp phải rắc rối rồi à?”, Mã Hải nhỏ giọng hỏi.
“Vài người bạn nhỏ làm khó em gái tôi, hơn nữa còn không tin tôi là Chủ tịch Lâm, có lẽ tôi không nói chuyện với bọn họ được”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ là người ở đâu?”.
“Một người là nhà họ Vân ở Yên Kinh, còn một cô gái nữa tên Mãn Băng Hoàn, những người còn lại tôi không biết”, Lâm Chính nói.
“Tôi biết rồi, Chủ tịch Lâm, cần xử lý ở trình độ nào?”, Mã Hải nghiêm túc hỏi.
“Cảnh cáo bọn họ trước đi”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, xin hãy đợi một lúc!”.
Mã Hải lập tức cúp máy.
Người trong phòng trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
“Xong rồi à?”.
“Xong rồi!”.
“Sau đó thì sao?”.
Mãn Băng Hoàn nheo mắt hỏi.