Chương 2065
“Em bị sốc quá nên ngất. May mà đây là bệnh viện nên sơ cứu kịp thời. Em nghỉ ngơi đi, tối có thể về nhà rồi”, Lâm Chính đưa cốc trà tới.
“Cảm…”, Tiểu Điệp nhận lấy. Cô ta định cảm ơn nhưng vội vàng cúi đầu xuống, trông biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
“Anh biết em rất khó chấp nhận ngay lập tức chuyện này. Cũng không cần gấp, từ từ em sẽ quen thôi”, Lâm Chính lấy một quả táo, gọt một cách thuần thục.
Lương Tiểu Điệp nhìn anh bằng ánh mắt rối rắm. Cảm giác này thật không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Thử nghĩ mà xem, người mà cô ta khinh thường nhất lại chính là thần tượng của cô ta. Sự chênh lệch của hai con người này quá lớn. Vậy mà bây giờ lại gộp lại làm một…Vậy thì ai mà chấp nhận được. Tiểu Điệp không nói gì. Chỉ cầm chặt cốc trà, tim đập dữ dội.
“Tiểu Điệp, tối nay anh về Giang Thành . Trước khi đi, anh mong em hứa với anh một chuyện”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chuyện gì cơ?”, Tiểu Điệp vội vàng nhìn anh.
“Giúp anh giữ bí mật này nhé”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Bí mật anh là thần y Lâm à?”, Lương Tiểu Điệp cười xùy: “Anh cảm thấy người ta tin nổi không? Đừng nói là người khác mà tới giờ tôi vẫn không tin được…”, cô ta mỉm cười, nhưng giọng nói thì lại run run.
Nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ta là biết, cô ta vẫn không chấp nhận được.
“Không quan trọng. Đợi khi em chấp nhận được thì hi vọng em có thể giữ bí mật cho anh. Trước mắt, anh vẫn chưa thể công khai thân phận được”, Lâm Chính đặt quả táo đã gọt lên bàn và quay người định rời đi.
“Anh…đợi đã”, lúc này Tiểu Điệp đột nhiên hét lên.
“Sao thế?”, Lâm Chính quay người lại, hỏi với vẻ tò mò.
Lương
Lâm Chính giật mình nhìn Lương Tiểu Điệp, sau đó anh bật cười: “Không thành vấn đề…”
Anh lấy ra cây châm, đâm lên cổ mình, hồi phục lại dáng vẻ của thần y Lâm, sau đó bước tới, cầm điện thoại của Tiểu Điệp và chụp ảnh với cô ta.
“Có chuyện gì thì gọi cho anh!”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống rồi đi ra ngoài.
Lương Tiểu Điệp sững sờ nhìn điện thoại của mình với tấm ảnh chụp chung. Cô ta tưởng như ngất đi được.
Thần y Lâm. Nhìn người trong ảnh kiểu gì thì cũng ra là thần y Lâm.
“Mình…chụp ảnh chung với thần y Lâm rồi!”, Tiểu Điệp cảm thấy máu trong người sôi sùng sục. Cô ta vội vàng mở diễn đàn và đăng ảnh của mình lên. Chưa tới mười giây, đã có hàng trăm lời bình luận.
“Ôi thần y Lâm!’
“Baby, cậu cũng may mắn quá cơ, được chụp ảnh với thần y Lâm kìa!”
“Ôi trời, gato vãi!”
Đám đông rầm rầm bình luận. Lương Tiểu Điệp vui lắm. Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Nếu anh ấy đúng là thần y Lâm…thì trước đây mình chửi như vậy, còn đánh nữa…liệu anh ấy có tức giận không?”
“Nếu vì chuyện đó mà thần y Lâm hận mình thì phải làm sao…”
“Ôi trời, mình có cần phải xin lỗi không nhỉ?”, Tiểu Điệp lầm bầm, ngồi trên giường và bỗng khóc lóc. Đáng tiếc là Lâm Chính không nghe thấy.