Chương 2084
“Tiểu Điệp, em không sao chứ?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Không sao…không sao…”, Lương Tiểu Điệp ôm đầu.
“Em như này chắc không đi học nổi đâu, hay là về nhà nghỉ ngơi nhé”, Lâm Chính nói.
“Anh…đưa tôi tới chỗ chị tôi! Tôi muốn chị tôi…giờ gặp chị ấy!”, dường như Tiểu Điệp nghĩ ra điều gì đó bèn ngồi lên ghế sau xe điện và kêu lên.
Giờ đây cô ta vô cùng bấn loạn. Cô ta cần một người có thể xác thực cho mình. Mà trước mắt người có thể làm được việc đó ngoài Lương Huyền Mi ra…cô ta không thể tìm được ai khác.
Lâm Chính không hiểu nhưng vẫn không từ chối, chỉ lái xe đi về phía bệnh viện. Trên đường đi Tiểu Điệp không hề lên tiếng, chỉ túm chặt áo của Lâm Chính và cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Họ bước vào phòng bệnh.
“Ơ! Tiểu Điệp, không phải là em đi học sao? Sao lại quay về đây?”, Lương Huyền Mi nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt mình khiến Lương Huyền Mi mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Chị nói xem người này có buồn cười không? Anh ta nói mình là thần y Lâm. Đúng là chọc em mà. Anh ta là một ông anh rể vô dụng mà lại tự xưng là thần y Lâm. Chị mau nói cho em biết, anh ta chính là hàng giả đi, chẳng qua là hóa trang thôi, có phải không?”, Lương Tiểu Điệp vội hỏi Lương Huyền Mi và bật cười.
Rồi cô ta nhìn Huyền Mi bằng ánh mắt đầy kỳ vọng. Không biết có phải là cô ta đang mong Huyền Mi sẽ vạch trần sự lừa gạt này hay không nữa.
Lương Huyền Mi nhìn cô ta chăm chăm, sau đó lắc đầu, cười chua chát; “Tiểu Điệp, thực tế thì…anh ấy không hề lừa em. Lâm Chính chính là…thần y Lâm!”
Nụ cười trên khuôn mặt Lương Tiểu Điệp tắt ngấm.
“Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!”
Trong phòng bệnh. Lương Tiểu Điệp từ từ mở mắt. Lâm Chính trong bộ đồ thể thao ngồi bên cạnh. Lúc này anh đã quay trở lại bộ dạng của một Lâm Chính.
“Em tỉnh rồi à?”
Lâm Chính bước tới, rót cho cô ta một cốc trà.
“….”
Lương Tiểu Điệp hé miệng định gọi nhưng cổ họng cứng ngắc. Cô ta không biết lúc này phải xưng hô thế nào.
“Em bị sốc quá nên ngất. May mà đây là bệnh viện nên sơ cứu kịp thời. Em nghỉ ngơi đi, tối có thể về nhà rồi”, Lâm Chính đưa cốc trà tới.
“Cảm…”, Tiểu Điệp nhận lấy. Cô ta định cảm ơn nhưng vội vàng cúi đầu xuống, trông biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
“Anh biết em rất khó chấp nhận ngay lập tức chuyện này. Cũng không cần gấp, từ từ em sẽ quen thôi”, Lâm Chính lấy một quả táo, gọt một cách thuần thục.
Lương Tiểu Điệp nhìn anh bằng ánh mắt rối rắm. Cảm giác này thật không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Thử nghĩ mà xem, người mà cô ta khinh thường nhất lại chính là thần tượng của cô ta. Sự chênh lệch của hai con người này quá lớn. Vậy mà bây giờ lại gộp lại làm một…Vậy thì ai mà chấp nhận được. Tiểu Điệp không nói gì. Chỉ cầm chặt cốc trà, tim đập dữ dội.
“Tiểu Điệp, tối nay anh về Giang Thành . Trước khi đi, anh mong em hứa với anh một chuyện”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chuyện gì cơ?”, Tiểu Điệp vội vàng nhìn anh.