Chương 2103
“Đương nhiên ông phải đi”.
Lâm Chính nhìn cửa phòng phẫu thuật, thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa tất cả mọi người cùng đi, bởi vì lúc đó, tôi sẽ tuyên bố với tất cả mọi người tôi là ai…
Nhất là tuyên bố với nhà họ Lâm!”.
Trong mắt anh lóe lên tia sáng sắc lạnh…
Xoảng!
Một tách trà bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
“Vô dụng! Toàn một đám vô dụng!”.
Tiếng hét phẫn nộ vang lên.
Một người đàn ông trung niên đứng dậy, chỉ vào một người đàn ông ở bên dưới, lớn tiếng quát mắng: “Các cậu ăn cái thứ gì thế hả?”.
“Ông, thần y Lâm đó không phải người bình thường, đâu dễ đối phó như vậy? Trừ khi chúng ta báo cáo lên trên, để phía trên can thiệp!”, người đàn ông ở bên dưới khẽ giọng nói.
“Sao? Giải quyết một Dương Hoa mà còn cần phải nhờ sự hỗ trợ của bên trên? Đây là nhiệm vụ mà bên trên giao xuống, nếu làm như vậy thì chi chúng ta còn mặt mũi đâu nữa? Vả lại, bên trên cũng chỉ cho rằng chúng ta vô năng! Cậu muốn để những chi khác cười chúng ta sao?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng quát.
“Thưa ông, ông nói phải làm sao đây?”.
“Nếu thần y Lâm chuẩn bị lấy cứng chọi cứng, chúng ta sẽ cho cậu ta thấy sự lợi hại của Ưng Các. Nhưng chưa vội, hãy tìm hiểu rõ sự nông sâu của người này trước! Yên Nhi và A Dũng đều là người có thể địch lại thiên kiêu, bây giờ bị thần y Lâm này đánh vào viện, vậy
“Vâng!”.
“Ngoài ra, không từ mọi thủ đoạn, điều tra bối cảnh của thần y Lâm cho tôi. Bố mẹ cậu ta là ai, nguyên quán cậu ta ở đâu, cậu ta rốt cuộc từ đâu nhảy ra! Những thông tin này phải nói cho tôi ngay khi có thể!”.
“Vâng!”.
…
Chiều hôm đó, người của Ưng Các đã được phái đến Giang Thành, đồng thời bố trí xung quanh công ty Dương Hoa.
Phía bên này Mã Hải đã thông báo cho Từ Thiên và Cung Hỉ Vân chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Bọn họ phân tích ra được những nơi mà Ưng Các có thể cài cắm người vào, chờ sẵn từ trước, theo dõi ngược lại bọn họ.
Trừ bọn họ ra, còn một người đặc biệt đã đến Giang Thành, đang đợi trong văn phòng mới của Lâm Chính.
Trong văn phòng.
“Ông cụ Dịch, mời ông uống trà”.
Thư ký mỉm cười bưng trà xanh đã pha xong tới, đưa cho ông lão có vẻ mặt đầy cảnh giác đang ngồi trên ghế.
Ông lão nhìn trái nhìn phải, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc và bất an, đương nhiên còn nhiều hơn là sự kiêng dè.
Ông ta cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nào ngờ trà vừa chạm môi, ông ta đã quăng tách đi.