Chương 2107
“Được”.
Lâm Chính cúp máy, bảo Mã Hải chuẩn bị xe, sau đó xuất phát đến công viên Tân Hải.
Thời gian này Tô Dư luôn chạy theo đoàn làm phim, việc học cũng bị ảnh hưởng không ít.
Tuy vậy, cô ta cũng vô cùng nỗ lực, dù không thể đi học cũng sẽ dùng thời gian rảnh để học kiến thức.
Lúc này ở công viên Tân Hải có rất nhiều người.
Toàn là những người tụ tập đến xem bọn họ quay phim.
Nhưng Tống Kinh đã gọi bảo vệ từ trước nên vẫn còn bảo đảm được trật tự.
“Ồ? Đó không phải Chủ tịch Lâm hay sao?”.
“Trời ạ, Chủ tịch Lâm đ ến rồi!”.
“Chủ tịch Lâm, có thể ký tên cho em không?”.
“Chủ tịch Lâm, em là fan của anh, có thể chụp ảnh chung với em không?”.
“Chủ tịch Lâm, em yêu anh!”.
“Em muốn sinh con cho anh, Chủ tịch Lâm!”.
Nhiều người trở nên điên cuồng, nhất là giới nữ, dù là cô gái trẻ tuổi hay thím lớn tuổi đều lao về phía Lâm Chính như điên.
Lâm Chính ngạc nhiên, đã bao giờ nghĩ tới danh tiếng của mình bây giờ lại cao như vậy, vội vàng chen vào trong đoàn làm phim.
Nhân viên bảo vệ mau chóng vây lấy Lâm Chính, ngăn cản đám đông điên cuồng.
Không ít phóng viên đến gần, điên cuồng chụp ảnh Lâm Chính.
Lâm Chính vô cùng bất lực, anh không muốn làm ngôi sao gì đó.
Đợi anh vội vã đến chỗ quay của Tống Kinh, Tô Dư đang diễn một phân đoạn
Anh không dám quấy rầy, ngồi xuống một bên, hờ hững quan sát.
Đúng lúc này, anh chợt có cảm giác lạnh sống lưng.
Anh nghiêng đầu nhìn thì thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi cách chỗ mình không xa.
“Tô Nhu?”, Lâm Chính vô thức thốt lên.
Lâm Chính nào ngờ Tô Nhu cũng có mặt ở đây.
“Chào chủ tịch Lâm”, Tô Nhu gật đầu.
Lâm Chính mỉm cười, cảm thấy không được thoải mái. Tô Nhu cũng vậy.
Ở bên ngoài kia, mối quan hệ giữa hai người đang được lan truyền trong trạng thái vô cùng mập mờ. Các thể loại báo chí đều đưa tin, khiến cho cô gái vừa trẻ lại vừa giỏi này cũng nổi tiếng thêm vài phần.
Vì điều đó mà Tô Nhu cảm thấy rất phiền.
Lâm Chính tưởng Tô Nhu cả ngày ở trong công ty, bận rộn với công việc của mình nên không có thời gian làm việc khác. Không biết tại sao hôm nay lại chạy tới đây?
“Cô Tô tới tham ban à?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy. Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp. Anh gần đây khỏe không?”, Tô Nhu mỉm cười đầy chuyên nghiệp.
“Cũng tạm. Còn cô?”
“Tôi cũng ổn”, Tô Nhu gật đầu.