Xương Bá hoàn toàn bị nhấc bổng, hơn nữa… Lâm Chính chỉ dùng một tay nhấc ông ta lên.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng này mà không tin nổi.
Lâm Chính có sức lực lớn vậy sao? Một tay nhấc bổng một người béo?
Lợi hại quá!
Cũng không biết bàn tay đang bóp cổ Xương Bá có sức mạnh lớn thế nào, cổ Xương Bá bị lõm cả vào trong, gương mặt đỏ au. Dường như Lâm Chính dùng thêm chút sức nữa là có thể bóp chết ông ta…
“Xương Bá!”.
Đàn em của ông ta hoảng sợ la lên, tất cả cùng xông tới.
Từ Thiên lập tức dẫn người chặn lại.
“Không được động đậy, nếu không, đổ máu thì đừng trách ông đây vô tình!”, Đại Bưu hung dữ trừng mắt nhìn đám người phía trước, quát lên.
Đàn em của Xương Bá lập tức bị dọa sợ.
“Chú Kiên!”, Tư Đồ Kính hô khẽ.
“Vâng, cậu chủ!”, chú Kiên hiểu ý, mắt như tỏa ra sương lạnh, bước chân nhanh nhẹn, lao vọt đến chỗ Lâm Chính, vung tay đánh về phía trán Lâm Chính.
Tuy nhiên, khi bàn tay đó sắp sửa tới gần, Lâm Chính đột nhiên di chuyển cánh tay, đưa Xương Bá ra đỡ.
Chú Kiên ngẩn ngơ, vội vàng thu tay, nhưng không kịp nữa.
Bốp!
Chưởng đó đánh mạnh vào phần lưng của Xương Bá.
“Á!”.
Xương Bá rên lên thảm thiết, cả người đau đến mức run rẩy.
May là ông ta béo nhiều mỡ, nếu không, e rằng một chưởng này sẽ đánh nát xương sống của ông ta.
“Chú Kiên, chú làm gì vậy?”, Tư Đồ Kính tức giận.
Chú Kiên hít sâu một hơi, định tấn công tiếp, nhưng Lâm Chính lại thừa thế đạp chân tới.
Cú đạp này không phải động tác hoa mỹ gì, nhưng lại cực nhanh cực mạnh, khiến người ta không kịp đề phòng.
Rầm!
Chú Kiên bắt chéo tay chống đỡ, khi tay va chạm với cú đá đó lại cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ lan tới, đánh cho hai tay ông ta tê dại.
Ngay sau đó, Lâm Chính lại ném Xương Bá về phía ông ta.
Không hay!
Chú Kiên kinh hãi, muốn tránh nhưng lại không kịp tránh.
Rầm!
Hai người va vào nhau.
Đợi đến khi chú Kiên đẩy Xương Bá đau đến mức lăn lộn ra, Lâm Chính đã giẫm chân lên ngực ông ta, sức mạnh to lớn như sắp đạp nát xương lồng ngực của chú Kiên.
Chú Kiên bị đánh bại rồi!
Mọi người trở nên xôn xao.
Từ Thiên bên này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Một người luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công lại bị Lâm Chính đánh bại vậy sao?
Sao có thể?
Từ Thiên không tin.
Hơn nữa, vừa rồi Lâm Chính cũng không có chiêu thức gì đáng nói, chỉ đơn giản đá một cú.
Chỉ dựa vào nó mà đánh bại chú Kiên?
Chẳng lẽ chú Kiên này chỉ có hình thức mà không có thực lực?
Từ Thiên suy nghĩ trong lòng.
Chú Kiên và Xương Bá đều đã bị khống chế.
Đàn em của Xương Bá nhận được tin lập tức chạy vào trong,
chớp mắt đã bao vây cả phòng khách của nhà họ Lạc không còn kẽ hở.
Người của Từ Thiên vội vàng vây lại bảo vệ cho Lâm Chính và Từ Thiên, nhưng tính nhân số thì người bên phía Từ Thiên quá ít.
“Cậu Lâm, người của tôi ít nhất phải nửa ngày mới có thể đến đây chi viện”, Từ Thiên nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đợi người của ông đến rồi, người của bọn họ cũng đến thì có tác dụng gì?”.
“Chuyện này…”.
“Tình hình không tệ như ông nghĩ, đừng lo lắng quá”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu Lâm có diệu kế gì sao?”.
“Không có diệu kế gì cả, tôi đến đây cũng không phải có âm mưu quỷ kế gì”.
Lâm Chính đáp, sau đó đi về phía Tư Đồ Kính.
“Anh muốn làm gì?”.
Khuôn mặt tự tin của Tư Đồ Kính cuối cùng cũng lộ ra sự căng thẳng.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng làm bậy. Tôi là người của Nam Phái, tôi là người của nhà Tư Đồ, anh mà làm rụng một sợi tóc nào của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cả nhà anh chết hết!”.
Hắn vừa nói xong, Lâm Chính lại đạp một đạp vào đầu gối của Tư Đồ Kính.
Rắc!
Tiếng xương vỡ giòn tan vang lên.
“Á!!”.
Tư Đồ Kính hét lên thảm thiết, ngã xuống đất.
Mọi người nhìn lại, đầu gối hắn đã bị gãy nát…
Hắn vừa ngã xuống đất, Lâm Chính lại giẫm lên bàn tay của hắn, nghiến xuống.
“Á! Á…”.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tư Đồ Kính trở nên dữ dội hơn, dường như sắp xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Những tiếng kêu la đau khổ khiến người nghe cũng sợ hãi, không rét mà run.
“Dừng tay!”, Lạc Bắc Minh sốt ruột, vội vàng đứng ra, quát lên: “Lâm Chính, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì mau dừng tay! Nếu không, Nam Phái sẽ không tha cho cậu! Mau dừng tay!”.
“Ồ? Nam Phái lợi hại như vậy thật sao?”, Lâm Chính nhướng mày.