Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2131


trước sau

Chương 2131

“Cái gì mà Hoa Hi Vọng với không Hoa Hi Vọng! Chẳng phải là món đồ chỉ mấy nghìn tệ thôi sao, so với dạ hội màu đen của tôi thì tính là gì? Áo quần trên người tôi đủ mua được mấy chục bộ đồ rách nát như vậy! Tôi muốn có bao nhiêu bộ thì có bấy nhiêu bộ!”, cô gái ganh tức lên tiếng.

Nhưng cô ta vừa dứt lời, Thường Phương lại lắc đầu, nghiêng đầu nói với cô ta: “Có lẽ cô nhầm rồi, giá trị của bộ lễ phục này không phải chỉ mấy nghìn tệ. Nó cũng không phải hàng chợ!”.

“Cái gì?”.

Cô gái sững sờ, ngây ngốc nhìn Thường Phương: “Nhưng Tô Nhu vừa mới nói… bộ đồ này giá bảy nghìn ba trăm tệ không phải sao?”.

“Đó là cô Tô Nhu nghe lầm mà thôi, bộ lễ phục này thật ra có giá 73 triệu tệ!”, Thường Phương nói.

Cô ta vừa nói xong, hiện trường lại yên lặng.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Tô Nhu cũng đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

“Bộ Hoa Hi Vọng này là kiểu nữ, còn một bộ của nam nữa, kết hợp lại là một cặp Hoa Hi Vọng. Cặp Hoa Hi Vọng là lễ phục do ông Sandro, bậc thầy cấp quốc gia nước Ý thiết kế. Tổng cộng có hai bộ, một bộ được trưng bày ở phòng triển lãm thời trang thủ đô nước Ý, một bộ đã bán ra. Ông Sandro năm nay đã bảy mươi chín tuổi, bộ trang phục này có thể là tác phẩm cuối cùng của ông ấy. Vì vậy, bộ lễ phục này đem bán đấu giá có thể sẽ còn cao hơn. Tôi đoán ít nhất là từ một trăm triệu trở lên, đấu giá đến năm trăm triệu, một tỷ cũng có khả năng, không có giá cuối!”.

Thường Phương nhìn vết rách trên lễ phục của Tô Nhu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói:

“Từ độ thiệt hại của bộ lễ phục này cho thấy, trừ khi là ông Sandro đích thân vá lại mới có thể sửa được. Nhưng dù có vá thành công, nó cũng không còn là một bộ áo hoàn chỉnh. Dù sao đó cũng là đã qua sửa chữa, đã mất đi ý nghĩa của nó. Thiệt hại mà vết rạch này gây ra cho nó không thể phục hồi được. Thế nên, tôi cảm thấy, nếu cô phải đền bù thiệt hại cho cô Tô Nhu, e rằng phải tính bằng trăm triệu…”.

Cô ta dứt lời, cô gái kia ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng như tờ giấy…

Trong sảnh tiệc yên tĩnh đến dọa người.

Tất cả khách khứa đều giữ nguyên trạng thái sững sờ.

Dù là người kéo violon trên sân khấu cũng ngừng diễn tấu, ngơ ngác nhìn đám đông.

Lễ phục tính bằng trăm triệu?

Điên rồi!

Điên rồi!

Đây là trang phục dùng vàng đúc nên sao?

Không!

E rằng lễ phục dùng vàng đúc nên cũng không trị giá nhiều tiền như vậy.

Tim mọi người đập điên cuồng, đầu óc của nhiều vị khách trở nên trống rỗng.

Có thể tham dự bữa tiệc này ai không phải người giàu có?

Nhưng bất kể là ai, ngay cả Nhậm Quy cũng bị lễ phục trị giá trăm triệu tệ làm kinh ngạc.

Đương nhiên, người bị sốc nặng nhất là Cư Chí Cường và bạn gái anh ta.

Mặt Cư Chí Cường trắng bệch, lùi về sau liên tục, hai mắt trợn to như chuông đồng…

“Tính… Tính theo trăm triệu? Sao có thể?”.

Cư Chí Cường lắp bắp.

Còn cô gái kia, từ lâu đã sợ đến mức gào khóc nức nở, nghẹn ngào gần như sắp tắt thở.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện