Người tới có đủ khả năng khiến Từ Thiên phải chủ động khuyên can Lâm Chính thì có thể thấy thế lực của người này khủng khiếp tới mức nào.
Lạc Bắc Minh thấy người này thì lập tức trở nên vui mừng. Xương Bá cũng thở phào.
“Người đến thì tốt rồi”, Xương Bá mỉm cười.
Ông ta bước tới ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Kính với vẻ mặt tức giận và cơ thể run rẩy. Tư Đồ Kính đã bị đánh gãy hai chân, máu me be bắt.
“Là ai làm?”, ông ta tức giận hỏi.
“Tôi”, Lâm Chính liếc nhìn: “ông là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu đã làm việc đúng ra không nên làm”, người đàn ông tức giận, phất tay: “Đưa hết đi”.
“Dạ”, đằng sau đồng loạt đáp lại, sau đó có mấy người mặc đồng phục đi tới.
Từ Thiên hoảng hốt, vội vàng bước tới: “Ông Tiêu, đừng như vậy. Chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm sao? Lẽ nào tôi mù? Có phải là hiểu lầm hay không tôi nhìn là biết?”, Từ Thiên bị người đàn ông họ Tiêu đáp trả.
“Ông nhìn ra cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thấy cậu cố ý khiến người khác bị thương, thấy cậu lao vào nhà dân, thấy cậu muốn giết người”, ông Tiêu gào lên. Cứ như Lâm Chính là một ác ma vậy.
“Ờ? Vậy ông hiểu đầu cua tai nheo của sự việc không?”
“Không! Cũng không cần cậu phải bận tâm”, ông Tiêu quát lớn: “Đưa những người liên quan đi hết. Ai mà chống đối, xử lý nghiêm”.
“Vâng”, nói xong, họ bắt đầu đưa người đi.
Lâm Chính lạnh mặt, đang định nói gì đó thì Từ Thiên ở bên cạnh đã giữ lấy tay anh.
“Cậu Lâm, coi như tôi xin cậu, đừng khinh suất. Nếu không, không chỉ cậu mà mọi người đều xong đời. Người này thân phận đặc biệt, cả Giang Thành này…có thể nói gần như số một”.
Từ Thiên nói khá mập mờ. Nhưng Lâm Chính có thể hiểu được.
Rằng nếu động vào người này thì Lâm Chính không biết có chết hay không nhưng đám người Từ Thiên sẽ chết chắc. Đến cả Lâm Chính cũng khó bảo vệ được họ.
Người này đáng sợ đến vậy sao?
Lâm Chính chau mày, hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên nói: “Gọi điện cho Kỷ Văn đi, để anh ta xử lý chuyện này. Đồng thời nói với người kia, tôi có thể đi theo bọn họ nhưng phải đảm bảo an toàn cho Lạc Thiên. Nếu như Lạc Thiên có chuyện gì thì dù ông ta là ai tôi cũng sẽ tính sổ đấy”.
Từ Thiên tim đập thình thịch. Thế nhưng ông ta biết là Lâm Chính đã nhượng bộ lắm rồi. Ông ta gật đầu, đi về phía ông Tiêu.
Cũng không biết Từ Thiên nói gì mà sắc mặt ông Tiêu trông vô cùng khó coi. Ông ta hừ giọng, nhưng không hề hành động tiếp.
Trừ Xương Bá, Từ Thiên thì những người khác đều bị đưa đi điều tra.
Nhà họ Lạc lại trở lại yên lặng như thường. Tư Đồ Kính được gấp rút đưa tới bệnh viện. Lạc Bắc Minh cũng được đi đi để trợ giúp điều trị.
Lâm Chính không đi đâu cả. Chuyến đi này anh chỉ vì muốn cứu Lạc Thiên mà thôi. Lạc Thiên bình an vô sự thì anh cũng yên tâm rồi.
Lúc ra khỏi Cục, Kỷ Văn bèn đi sau Lâm Chính.
“Người đó là ai vậy”, Lâm Chính phủi bụi trên người và hỏi.
“Tiêu Nghị, trước là đệ tử Nam Phái, giờ quản lý một phần Giang Thành và xung quanh. Là nhân vật tầm cỡ, ai cũng phải kiêng dè”, Kỷ Văn nghiêm túc nói.
“Chẳng trách Từ Thiên bảo tôi đừng khinh suất, nếu không đừng nói là họ mà ngay cả tập đoàn Dương Hoa cũng sẽ chịu ảnh hưởng”.
“Nếu Tiêu Nghị mặc kệ tất cả thì đúng là tập đoàn Dương Hoa sẽ chịu ảnh hưởng. Từ mọi khía cạnh mà nói, ông Từ làm vậy là đúng”, Kỷ Văn nói.
“Chúng ta không động vào họ thì bọn họ cũng sẽ không động tới chúng ta. Chuyện này tôi cũng không muốn bị động”, Lâm Chính thở dài.
Kỷ Văn không nói gì.
“Cậu Lâm”, lúc này, Từ Thiên từ cửa bước ra.
“Ông không sao chứ?”
“Tôi không sao, cậu Lâm, tôi phải tạm biệt rồi”, Từ Thiên khẽ cúi người.
“Lần này vất vả cho ông rồi. Bố của ông vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của cậu Lâm, bố tôi vẫn khỏe. Ông ấy cứ nhắc tới cậu suốt. Nếu cậu Lâm rảnh thì tới Nam Thành một chuyến thăm quan”, Từ Thiên cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Lúc này có một người thuộc hạ chạy tới bên cạnh Từ Thiên và nói nhỏ với ông ta vài câu. Từ Thiên khẽ tái mặt, trợn tròn mắt.
“Thật sao?”
“Chú Từ, không sai đâu ạ”.
“Đưa tới bệnh viện chưa?”
“Vẫn chưa. Chúng tôi sắp xếp xe đưa tới bệnh viện Nhân Dân Nam Thành rồi. Để ở đây sợ lành ít dữ nhiều.”
“Khốn nạn”, Từ Thiên nghiến răng, siết chặt nắm đấm
“Xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Chính hỏi.
“Xương Bá cùng với mấy người ở Giang Thành đã ra đòn tấn công rồi. Cậu Lâm, tôi không thể ở lại lâu. Bọn họ không chịu được việc tôi tự ý vào Giang Thành. Nếu tôi còn chần chừ ở đây thì e rằng sẽ phải ở đây vĩnh viễn mất”, Từ Thiên nói giọng
khàn đặc.
Xương Bá có liên quan tới Nam Phái. Ở đây chắc chắn cũng có Nam Phái. Hành động vượt giới hạn của Từ Thiên đã khiến cho mấy ông lớn ở Giang Thành không chịu đựng thêm được nữa.
Sợ rằng bọn họ đã bắt đầu tấn công Từ Thiên rồi…Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhắm mắt.
“Ông về đi”.
“Cậu Lâm bảo trọng, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé”.
“Ông có thể vận động được bao nhiêu người”,
Từ Thiên giật mình: “Cậu Lâm, cậu muốn làm gì?",
“Dù sao thì ông cũng thuộc về Nam Thành nhưng tôi muốn ông có thể tới Giang Thành”.
Từ Thiên nín thở, cười khổ: “Cậu Lâm. Cậu không hiểu những người như bọn tôi, không biết trong giới chúng tôi phức tạp như thế nào rồi. Tôi phải mất mấy chục năm mới có thể đứng vững ở Nam Thành, giờ sao lại muốn về Giang Thành chứ? Vậy thì vô lý quá. Ba thế lực lớn ở Nam Thành gồm có Xương Bá, Khổ Long, Cung Hỉ Vân đều là những thế lực kinh khủng. Bọn họ có mối quan hệ phức tạp, đóng rễ cũng đã sâu, tôi khó mà chen vào được. Cậu Lâm, Nam Thành vẫn nhỏ hơn Giang Thành, nếu tôi gia nhập Giang Thành, có khi có thể thay trời đổi đất những cũng rất dễ thịt nát xương tan như chơi".
Từ Thiên dù sao cũng là kẻ lão làng, đi nhiều, biết nhiều.
Lâm Chính chỉ hỏi một câu: “Ông có muốn có Giang Thành không?”
Từ Thiên tim đập thình thịch. Một lúc sau, ông ta mới nói nên lời.
“Muốn”
“Cử người trông chừng ba kẻ đó. Trong vòng ba ngày, tôi muốn thế giới ngầm của Giang Thành đổi chủ".
“Cậu Lâm, chuyện này…”
“Đợi điện thoại của tôi”, Lâm Chính quay người rời đi.
Từ Thiên há hốc miệng, không biết phải nói gì. Trong lòng ông ta cảm thấy hoang mang vô cùng.
“Cậu Lâm…Cậu ngây thơ quá”, Giang Thành không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Từ Thiên thở dài, lắc đầu.
…
Lâm Chính và Kỷ Văn quay về y quán của Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng đã trở về. Tiểu Đông giúp cô ấy băng bó và xử lý vết thương.
Lần này may mà Kỷ Văn chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không thì mấy người Lâm Chính sao có thể dễ dàng được thả ra như vậy được.
Sắc mặt của Lạc Thiên không được tự nhiên. Trông cô ta khá bất an.
“Lần này đắc tội với Nam Phái, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù. Đến cả ông nội cũng kiêng dè họ. Lâm Chính, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta có nên triển khai kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch sao? Không cần đâu. Đây là Giang Thành, người của Nam Phái chưa tới mức dám vô thiên vô pháp. Lẽ nào ban ngày họ lại dám giết người? Cô yên tâm đi, không có chuyện gì hết”, Lâm Chính cười an ủi.
“Ý của anh là…”
“Y quán buôn bán như thường. Cô cũng đừng về nhà họ Lạc nữa, ở lại bệnh viện đi. Tôi sẽ dọn ra ngoài. Những chuyện khác cứ giao cho tôi”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên gật đầu, tỏ vẻ xấu hổ: “Thật ra anh cũng không cần dọn ra ngoài đâu”.
“Gì cơ”, Lâm Chính không nghe rõ.
“Không, không có gì…”, Lạc Thiên đột ngột xua tay nói dối.
Lâm Chính cảm thấy khó hiểu: “Lạc Thiên, cô hôm nay hơi kỳ lạ đấy”.
“Vậy…vậy sao? Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi. À mà…tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây”.
Lạc Thiên cười ái ngại, sau đó chạy ra khỏi phòng. Tiểu Đông đang thu dọn dụng cụ cũng cảm thấy hoang mang.
“Chị Lạc Thiên sao thế?”
“Tôi cũng không biết nữa”.
Lâm Chính sờ mũi, lắc đầu cười khổ. Anh định rời đi. Lúc này, Kỷ Văn đột nhiên nói: “Anh Lâm, không biết giờ anh có rảnh không?”
“Sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Kỷ Văn ngập ngừng rồi mới nói nhỏ: “Tôi muốn… nhờ anh cứu một người…”
“Ai?”
“Khang Gia Hào!”