Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 216


trước sau

Lâm Chính nhíu mày. 

“Bà già chết tiệt kia lại muốn làm gì? Tiểu Nhu, chúng ta đừng đi, bây giờ nhà họ Tô bị như vậy là đáng đời!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói. 

“Mẹ… Bà nội đã thế này rồi, chúng ta đừng so đo nữa, người ta bảo con chim sắp chết tiếng kêu buồn thảm, con người sắp chết lời nói thường hay, cứ qua đó xem bà còn gì muốn nói”, Tô Nhu thở dài nói. 

“Nghe bà ta nói? Bà ta có thể nói gì chứ? Con không nghĩ xem mấy năm nay bà già này đã đối xử với nhà chúng ta thế nào sao? Bố con cũng là con trai bà ta, nhưng bà ta đối xử với bố con thế nào? Năng lực nghiệp vụ của con tốt như vậy, quản lý tài vụ công ty nhà họ Tô đâu ra đấy, nhưng kết quả thì sao? Bà ta còn muốn giao hết quyền hành cho mấy người vô dụng như Tô Bắc, Tô Cối, ném con sang một bên! Con gái à, chúng ta không nợ gì nhà họ Tô, không đi cũng không tự thẹn với lòng!”. 

Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ. 

Bà ta chỉ mong sao người nhà họ Tô chết hết đi. 

“Mẹ, được rồi, mẹ đừng nói nữa, con chỉ đến thăm chứ có làm gì đâu. Bố, chúng ta đi”. 

Tô Nhu cố chấp muốn đi, bèn xuống giường. 

Trương Tinh Vũ tức đến mức không thốt nên lời. 

Lâm Chính không đi theo. 

Tô Nhu nhìn anh một cái, hơi cúi mặt, vẻ mặt có chút căng thẳng. 

“Rốt cuộc ông ngoại em đã nói gì với em?”, Lâm Chính bình thản hỏi. 

Tô Nhu nín thở, vội nghiêng đầu đáp: “Không… không có gì…” 

“Có một số chuyện em có thể nói với anh”. 

“Nói với anh thì có ích gì? Anh có thể giúp gì cho em chứ? Anh tưởng người chúng ta đối mặt lần này là những người có chút quyền thế như trước kia sao? Anh chẳng hiểu gì cả!”. 

Tô Nhu cúi đầu nói, rồi vội vã ra khỏi phòng. 

Lâm Chính trầm mặc. 

Sau khi chắc chắn Tô Nhu không sao, Lâm Chính liền quay về công ty. 

Trong lòng Tô Quảng, Lâm Chính vẫn là con rể ông ta, nhưng Tô Nhu thì đã không nghĩ như vậy nữa. 

Lâm Chính không biết tại sao tính tình Tô Nhu lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng anh tin chắc chắn chuyện này có liên quan đến Trương Trung Hoa. 

Sau khi về đến công ty, Lâm Chính gọi Mã Hải tới, bảo ông ta phái người để ý đến ba ông trùm của Giang Thành. 

Mã Hải có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản, hiển nhiên ông ta cũng nhận được chút tin tức từ chỗ Từ Thiên. 

Mã Hải ra ngoài chuẩn bị đi làm việc. 

Nhưng một lát sau, ông ta lại quay lại. 

“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính đang xem văn kiện, hỏi. 

“Cậu Lâm, bên ngoài có người muốn gặp cậu”. 

“Gặp tôi?”, Lâm Chính có chút ngạc nhiên. 

Sau khi anh nổi tiếng, những người muốn gặp Chủ tịch Lâm nhiều không đếm xuể. 

Về cơ bản Mã Hải đều từ chối, tại sao lần này lại đồng ý? 

“Là ai vậy?”. 

“Ông ta tự xưng là quản gia của cậu”. 

“Quản gia của tôi?”, Lâm Chính sửng sốt, bỗng dưng anh như nhớ ra gì
đó, cau mày nói: “Lập tức bảo ông ta vào đây”. 

“Được”. 

Mã Hải lại ra ngoài. 

Lát sau, một ông lão tóc bạc phơ, mặc bộ vest màu nâu vừa vặn bước vào, ngồi trước bàn làm việc của Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chằm chằm. 

Ông ta rất có khí thế, ăn mặc thỏa đáng, dáng vẻ cao thâm khó lường, vừa nhìn đã biết chắc chắn là có xuất thân từ nhà hiển quý. 

“Cậu chủ”, ông ta chậm rãi lên tiếng, ung dung từ tốn. 

“Sao ông lại đến đây?”. 

Lâm Chính thu hồi ánh mắt lành lạnh, lại nhìn vào văn kiện trong tay. 

“Từ lúc cậu chủ từ chi thứ vào ở rể nhà họ Tô đã được tròn ba năm, tôi suy nghĩ mãi, thấy đến lúc nên đến thăm cậu rồi”. 

“Là ý của bọn họ sao?”. 

“Không, chỉ là ý của tôi, trong gia tộc có rất ít người nhắc đến cậu, dù sao…”, ông lão muốn nói lại thôi. 

“Dù sao tôi cũng là đứa con hoang, là thằng vô dụng, là nỗi sỉ nhục của gia tộc, là vết nhơ không nên có của cậu cả nhà họ Lâm, đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười nói. 

Giọng nói vô cùng chói tai. 

Nhưng khuôn mặt ông lão không có chút thay đổi nào. 

“Chuyện này cũng không thể trách ông chủ được, tóm lại nhìn thấy cậu chủ hiện giờ bình an vô sự, tôi cũng yên tâm rồi”. 

"Thế nên ông đến đây thực sự chỉ đơn giản là thăm tôi thôi sao? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi", Lâm Chính điềm nhiên nói. 

Ông lão thở dài, khàn giọng nói: "Cậu chủ, tôi tình cờ nghe nói Giang Thành có thần y Lâm xuất hiện, tuổi còn trẻ nhưng y thuật cao minh, còn phát hiện Giang Thành bỗng dưng có thêm tập đoàn Dương Hoa. Bởi vì cậu chủ ở đây, tôi điều tra một chút đã phát hiện hình như những chuyện này đều liên quan đến cậu". 

"Thần y Lâm chính là tôi". 

"Vậy thì có thể giải thích được rồi, cậu chủ, nếu đây chỉ là sở thích của cậu thì làm chơi cũng không sao, nhưng tôi hy vọng cậu tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện của mẹ cậu, bởi vì cậu không có tư cách. Chỉ dựa vào những thứ này thì không thể đối đầu với nhà họ Lâm, con người quý ở chỗ nên tự biết rõ mình". 

Ông lão nói rất khéo léo. Đối mặt với người khổng lồ kia, Lâm Chính quả thực không có tư cách, thậm chí còn không có tư cách nghĩ tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện