Chương 2180
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính thuận miệng hỏi.
“Trong công ty có chuyện… Nói với anh, anh cũng không giải quyết được”, Tô Nhu khẽ hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó hiểu ra.
“Sau khi Dương Hoa gặp chuyện, công ty của em cũng bị ảnh hưởng phải không? Dù sao Quốc tế Duyệt Nhan cũng có quan hệ hợp tác rất mật thiết với Dương Hoa, mấy đối thủ của Dương Hoa đương nhiên sẽ không tha cho em”.
“Nghe nói Dương Hoa đã có kế hoạch ứng phó… Thôi bỏ đi, không nói những chuyện đó nữa, uống cùng em một ly đi”.
Tô Nhu khó có khi gọi một chai rượu vang.
“Lát nữa anh phải lái xe, không uống được”, Lâm Chính nhíu mày nói.
Xem ra vấn đề của Quốc tế Duyệt Nhan còn nghiêm trọng hơn Tô Nhu nói, dù sao cô rất ít khi chủ động yêu cầu uống rượu.
Vừa mới uống mấy ngụm, gương mặt Tô Nhu đã đỏ lên, cộng thêm gương mặt tuyệt đẹp của cô, lúc này càng xinh đẹp động lòng người.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát cô, không lên tiếng.
“Thật ra em rất sùng bái thần y Lâm”.
Tô Nhu đặt ly rượu xuống, giọng nói hơi lớn.
“Anh nghĩ xem, anh ta là một người hai mươi mấy tuổi, tuổi tương đương em, lại có y thuật cao siêu, có một đế quốc thương mại siêu cấp có thể vươn l3n đỉnh cao thế giới. Những thứ đó đều là thứ mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng”.
“Nhưng… sùng bái thì sùng bái, tôn kính thì tôn kính, em vẫn luôn giữ giới hạn của mình. Theo em nghĩ, đó cũng chỉ là một đối tác làm ăn, chỉ là tấm gương và đối tượng đáng để em học tập. Nhưng Giang Thành có quá nhiều
“Lâm Chính, em biết những năm qua anh luôn sống rất khổ. Có lẽ trước kia em không hiểu nhiều về anh, nhưng bây giờ với sự hiểu biết của em về anh, thật ra anh không tệ như những gì người ta nói. Nếu anh chịu nỗ lực, em nghĩ có lẽ anh cũng sẽ không thua kém người khác”.
Tô Nhu như đang tự mình lẩm bẩm, lại giống như đang giãi bày nỗi lòng với Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, nhưng lại cảm thấy hôm nay Tô Nhu không được bình thường cho lắm.
Đến đây, Tô Nhu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
“Lâm Chính, anh rất may mắn. Bây giờ anh có một khoản tiền lớn, em nghĩ dù có kiện thắng hay thua Trần Bình và Cư Chí Cường, anh cũng sẽ có được một khoản tiền không nhỏ!”.
“Em muốn nói gì?”, Lâm Chính bình thản lên tiếng.
“Em hi vọng số tiền đó sẽ là điểm xuất phát cho sự thành công của anh!”, Tô Nhu nghiêm nghị nói.
“Tiểu Nhu, ý em là…”.
“Anh hãy trân trọng số tiền đó, làm nên sự nghiệp, để những người xem thường anh biết, Lâm Chính anh không phải kẻ vô dụng!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính ngơ ngẩn nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười khổ.
Hóa ra Tô Nhu đang làm công tác tư tưởng cho anh…
“Yên tâm đi Tô Nhu, anh sẽ tạo nên thành tích cho em xem! Nhưng anh cũng hi vọng em hứa với anh một chuyện, có được không?”.
“Chuyện gì?”, Tô Nhu hỏi.