Chương 2193
Hai người vừa đi, khuôn mặt Mã Hải mới tỏ vẻ suy sụp.
“Rốt cuộc người đó… là ai vậy?”.
Giọng nói Vương Hào khô khốc, dường như cố gắng thốt ra được mấy chữ này.
Mã Hải hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Ông ta im lặng một lúc lâu mới thốt nên lời.
“Chủ tịch Lâm!”.
Vương Hào nghe thấy thế thì lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Bố!”.
Vương Tử Tường vội vàng đỡ lấy Vương Hào.
Vương Hào ổn định cơ thể, nhắm mắt lại, rồi bật cười.
Đó là nụ cười đầy chua chát.
Nụ cười đầy tuyệt vọng.
“Ha ha ha…”
Trong nhà hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của Vương Hào.
Cuối cùng Vương Tử Tường cũng ý thức được mình đã gây họa, khóc lóc nói: “Bố không sao chứ? Bố đừng dọa con! Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc con đã đắc tội với ai vậy?”.
Nhưng Vương Hào không trả lời anh ta, mà thì thào đầy tuyệt vọng.
“Ai có thể ngờ được kẻ bị gọi là vua mọc sừng của Giang Thành, một thằng ở rể bị mọi người khinh thường, lại là người đứng đầu Giang Thành, chính là Chủ tịch Lâm đứng đầu Dương Hoa… Ai có thể ngờ được chứ? Ai có thể ngờ được chứ?”.
“Chủ tịch Lâm… cậu giấu kĩ quá!”.
Vương Hào lẩm
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ? Phải biết rằng, lúc tôi quen Chủ tịch Lâm, cậu ấy… thực sự chỉ là một thằng ở rể, chứ không phải là thần y Lâm hay Chủ tịch Lâm gì cả”.
Mã Hải cũng cười chua chát.
Brừm!
Tiếng động cơ của chiếc Gallardo vang khắp con đường.
Lâm Chính yên lặng lái xe.
Tô Nhu cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau, trông rất bối rối.
Rõ ràng cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao… Mã Hải lại cung kính với anh như vậy?”, cuối cùng Tô Nhu cũng ngẩng đầu lên, đưa ra nghi vấn.
Tuy Mã Hải vẫn chưa cúi hẳn người xuống, nhưng ông ta lại chìa tay ra với Lâm Chính.
Cả Giang Thành chỉ có vài người có thể khiến người như Mã Hải chủ động bắt tay.
“Vậy em nghĩ là nguyên nhân gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Em không biết”, Tô Nhu lắc đầu.
“Thực ra đáp án rất đơn giản”.