“Nào nào, mọi người cùng tới cụng ly”, lúc này Phó Vũ và mấy nam sinh khác đã nháy mắt với nhau rồi đồng loạt đứng lên.
“Sương Huyền, chúc mừng sinh nhật!”
Tất cả mọi người đều đứng dậy, hô hào và uống cạn.
Từ Sương Huyền chỉ khẽ nâng ly lên với vẻ mặt không được tự nhiên. Mặt cô gái đỏ căng nhưng môi thì tái nhợt, trán còn lấm tấm đổ mồ hôi. Lâm Chính liếc nhìn cô và chau mày.
“Sương Huyền, uống đi chứ”, Phó Vũ giục.
“Tôi…tôi không uống được nữa rồi…”, Từ Sương Huyền nhăn nhó.
“Ấy, Sương Huyền không thể thế được? Bình thường không uống không sao, còn ly này nhất định phải uống. Ly rượu này có cả lời chúc phúc của mọi người đấy. Lẽ nào cậu lại tát vào mặt các bạn như thế?”, tên mập ở bên cạnh Phó Vũ cũng đứng lên.
“Đúng vậy Sương Huyền. Mọi người hiếm có dịp nào vui thế này. Hôm nay lại là sinh nhật của chính cậu nữa, không thể như vậy được”, lại có thêm một cô gái với thân hình hơi gầy mỉm cười nói.
“Mọi người đều uống hết rồi đây này”
“Đúng đấy, Sương Huyền, uống đi nào!”
“Uống một ngụm đi cô gái!”
…
Tất cả cùng hô lên. Từ Sương Huyền cảm thấy hơi khó xử.
“Sương Huyền, uống đi. Nếu mà có say thật thì cũng không sao đâu. Dù sao đây cũng là trường học mà, bạn bè còn đầy ra, sẽ có người đưa cậu về ký túc xá. Không phải lo gì hết”, Phó Vũ bước tới, đẩy ly rượu về phía Sương Huyền và mỉm cười: “Uống nào”.
“Đúng vậy, uống đi”.
“Đội cứu viện phòng 501 đã chuẩn bị sẵn sáng cả rồi”.
“Không sao đâu, uống đi”, mọi người hô vang.
Từ Sương Huyền loạng choạng, mắt trở nên đục ngàu nhưng vẫn nâng ly lên. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Cô ấy không thể uống được nữa", giọng nói vang vọng khắp căn phòng.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn. Phát hiện người lên tiếng chính là Lâm Chính.
“Ở đây có chỗ cho anh nói đấy à? Nếu như không phải chú Từ dẫn anh tới đây thì anh có tư cách không? Câm miệng, hoặc cút qua một bên”, Phó Vũ tức giận quát.
Phó Vũ cũng đã có men cồn nên tính tình cũng ngang ngược hơn. Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không so đo với đám thanh niên đang hừng hực nhiệt huyết này. Anh chỉ nói với Từ Sương Huyền: “Cô ấy không uống được rượu không phải vì tửu lượng không tốt mà vì không được khỏe”.
“Còn lâu ấy!”, một
cô gái bên cạnh kêu lên: “Sương Huyền khỏe như gì luôn”.
“Đúng vậy, người ta còn trong đội cầu lông của trường đấy, khỏe vô đối!”
“Anh đừng có ăn nói linh tinh ở đây nữa”, đám sinh viên nhao nhao.
“Tôi nói cô ấy không được khỏe là không được khỏe. Dù gì tôi cũng là bác sĩ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Ha ha…”, đám đông bật cười ha ha.
“Bác sĩ sao? Anh á?”
“Bằng còn không có mà giả bộ à?”
“Biến!”, đám đông gào lên.
“Trước đó chúng tôi đã được xem bảng kiểm tra sức khỏe của Sương Huyền, cô ấy chẳng bị gì sất. Một bác sĩ không bằng như anh mà lại dám nói xằng nói bậy à? Haha, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy? Giờ anh biến ngay đi”, đám đông chỉ vào mặt Lâm CHính.
“Tôi không nói linh tinh. Thực ra tình trạng của cô ấy không được coi là bệnh mà là mẫn cảm với cồn. Nhưng không phải dị ứng hoàn toàn. Chỉ là một khi uống quá nhiều thì cơ thể sẽ phản ứng lại. Kiểm tra sẽ không ra. Nếu như không tin có thể hỏi Từ Sương Huyền”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, đám đông bèn nhìn chăm chăm Từ Sương Huyền. Phó Vũ cũng không ngoại lệ.
Đúng là Lâm Chính nói có lý. Mặc dù nghe có vẻ kỳ lạ nhưng anh có thể nói ra rành rọt bệnh trạng của Sương Huyền thì giờ chỉ cần hỏi lại cô gái là biết ngay.
Lúc này chỉ có Sương Huyền mới đưa ra được kết quả.
Thế nhưng…Từ Sương Huyền không hề đáp lại.
Cô gái chỉ chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính rồi lại nhìn những bạn học khác. Cô gái do dự, sau đó trầm giọng: “Tôi không sao hết, cũng không mẫn cảm với cái gì. Tôi rất khỏe. Anh…nói sai rồi…”
Dứt lời, đám đông bùng nổ.
Lâm Chính đơ người, nhìn Từ Sương Huyền với vẻ không dám tin…