Chương 2226
“Được, vậy tôi sẽ giao thị trường hải sản ở Hoài Thành cho nhà họ Vương các ông quản lý”.
Nhậm Quy đáp một cách hào sảng, rồi cầm cây bút trên bàn lên, ký tên vào hợp đồng.
Người nhà họ Vương thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chú Nhậm!”, Cư Chí Cường nhỏ giọng kêu lên.
“Không sao, cho bọn họ nếm chút vị ngọt, giải quyết Dương Hoa trước đã”, Nhậm Quy cũng nhỏ giọng đáp.
Cư Chí Cường chỉ đành im lặng.
“Giám đốc Nhậm quả nhiên là người hào sảng! Tiểu Lưu, đi lấy đi”, ông cụ Vương cười nói, khuôn mặt cũng giãn ra, không còn hằm hằm như trước nữa.
Tiểu Lưu gật đầu, lập tức rời khỏi nhà họ Vương, đến tập đoàn Dương Hoa.
Mọi người ngồi trong biệt thự nói chuyện phiếm.
Hiện giờ cục diện đã nghiêng về phía Nhậm Quy, nhà họ Vương cũng nhận được sự đảm bảo nên có, nên mọi người cũng coi như nói chuyện vui vẻ.
Tất cả bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng đến lúc sau khi Dương Hoa sụp đổ thì sẽ chia chác lợi ích như thế nào.
Chỉ có điều… chưa nói chuyện được bao lâu, thì Vương Khang bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Lưu.
Vương Khang nghe được mấy câu liền sợ hãi biến sắc.
“Cái gì? Cậu… cậu nói thật sao?”.
Tất cả đều quay sang nhìn Vương Khang, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Một lát sau, Vương Khang tắt điện thoại, sắc mặt không
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Nhậm Quy và ông cụ Vương vội vàng nhìn về phía ông ta.
Vương Khang ngập ngừng một lát, run rẩy nói: “Tiểu Lưu nói… cậu ấy không vào được tập đoàn Dương Hoa”.
“Sao vậy? Hôm nay Dương Hoa đóng cả cửa cơ à? Chẳng lẽ không có bảo vệ sao? Chủ tịch Lâm tưởng hôm nay là Tết chắc?”, Cư Chí Cường hứng thú nói.
Ai nấy đều phì cười.
Nhưng Vương Khang lại lắc đầu, run giọng đáp: “Không phải, là Tiểu Lưu… bị bảo vệ ngăn lại, không cho vào”.
Nụ cười trên mặt mọi người đông cứng lại.
“Tại sao?”, Cư Chí Cường bất giác hỏi.
“Bởi vì cậu ấy… đã bị Dương Hoa đuổi việc”, Vương Khang nhỏ giọng nói: “Bảo vệ nói là không phải nhân viên công ty thì không được vào”.
Vương Khang dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.
Ông cụ Vương trợn tròn hai mắt, nhìn Vương Khang với vẻ khó tin.
Nhậm Quy sửng sốt nhìn Vương Khang chằm chằm một lúc, hình như ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, đứng phắt dậy, định lên tiếng.
Tít tít!
Tít tít!