Lâm Chính không nói gì, chỉ quay người rời đi.
“Yeah!"
“Haha, cuối cùng cũng đuổi được cái đồ chó má đó rồi”, đám đông hò reo, thậm chí còn vỗ tay giống như vừa thắng trận vậy.
Phó Vũ cười ha hả. Từ Sương Huyền không nói gì. Sắc mặt cô ấy thay đổi nhiều.
“Chúng ta đuổi tên đó đi, lá nữa chú Từ quay lại, chúng ta ăn nói thế nào với chú ấy đây?”, tên mập sà tới nói nhỏ với Phó Vũ.
“Cần nói gì thì nói y như thế. Thằng đó nói xằng nói bậy, chúng ta không đập nó một trận là tốt lắm rồi. Một tên lừa đảo thôi mà. Chúng ta cũng có thể nói rõ hết sự việc với chú Từ”, Phó Vũ hừ giọng lạnh lùng.
“Ok con dê!”, mấy người còn lại gật đầu.
“Sương Huyền, cậu đừng lo lắng. Lát nữa tôi sẽ nói với chú Từ. Nào chúng ta nâng ly, hôm nay bao trọn KTV, tôi mời”, Phó Vũ hào sảng hô to.
“Được!”
“Phó Vũ vạn tuế!”, đám học sinh hò hét vang trời.
Từ Sương Huyền do dự, cuối cùng vẫn nâng ly đưa lên miệng để không làm mọi người mất hứng. Thế nhưng vừa uống được một nửa thì cơ thể Từ Sương Huyền bỗng run rẩy, cô thở gấp hai lần rồi bỗng nhiên trước mặt tối sầm. Sương Huyền ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.
“Sương Huyền!”
“Sương Huyền! Cậu làm sao thế?”
“Mau gọi xe cấp cứu!”, tất cả đều trố mắt, hoảng loạn kêu người đỡ cô gái dậy. Cả căn phòng trở thành một mớ hỗn độn.
Không ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Phó Vũ mặt tái mét.
“Lẽ nào…đúng như những gì gã kia vừa nói sao?”, có một học sinh kêu lên.
“Chắc chắn là giả”, Phó Vũ nghiến răng.
Một lúc sau, xe cứu thương có mặt đưa Sương Huyền bất tỉnh rời đi. Phía bên nhà trường cũng hết hồn.
Lâm Chính đứng trước cổng, im lặng nhìn mọi thứ diễn ra. Anh lắc đầu, lấy điện thoại ra xem giờ rồi chau mày.
“Đã chín giờ rồi, sao vẫn không thấy Từ Thiên? Ông ta chạy đi đâu rồi?”
Lâm Chính do dự, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Từ Thiên. Thế nhưng đầu bên kia không hề bắt máy. Lâm Chính bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thường thì nếu là anh gọi, dù có chuyện gì, Từ Thiên cũng đều nghe máy. Giờ tự dưng lại không nghe.
Chắc chắn là có chuyện rồi. Lâm Chính trùng xuống, đang định gọi điện tho Mã Hải.
Reng reng…
Thì đúng lúc này,
điện thoại của anh đổ chuông.
Là Từ Thiên gọi tới. Lâm Chính chau mày, mở máy lên nghe.
“Từ Thiên”, anh thấp giọng
“Có lẽ lúc này Từ Thiên không còn tinh lực để nói chuyện nữa rồi”, một giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên.
Lâm Chính khựng người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Anh là ai?”, anh thản nhiên hỏi.
“Chắc chắn cậu chưa từng nghe qua tên tôi. Những người trong giới đều tôn trọng gọi tôi một tiếng anh Long”, người này lại lên tiếng.
“Anh là Khổ Long?”, Lâm Chính ý thức ra được điều gì đó.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu chính là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đúng không?”, Khổ Long lạnh lùng nói.
“Sao anh biết tôi?"
“Từ Thiên là người của Nam Thành mà lại cứ thích lao đầu vào Giang Thành, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện ở tập đoàn Dương Hoa. Tôi không phải kẻ mù, nên đương nhiên là biết ông ta có liên quan tới tập đoàn này”, Khổ Long nói.
“Các người đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Khổ Long bất ngờ khi nghe thấy vậy. Theo kế hoạc thì đúng ra lúc này Lâm Chính phải nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”, hoặc là cầu xin Khổ Long thả Từ Thiên ra rồi bàn điều kiện. Vậy mà anh đột nhiên lại hỏi như thế.
“Tôi ở KTV Kim Thế Duyên”, Khổ Long lên tiếng. Nói xong hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
“Cậu định làm gì?”, hắn hỏi.
“Ở đó đợi tôi”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.
“Hả?”, Khổ Long chau mày, liếc nhìn điện thoại.
“Ngông gớm! Muốn chết rồi đúng không?”, hắn thở dốc.
“Đại ca, có cần chuẩn bị thêm người không ạ?”, một tên bên cạnh hỏi.
“Nếu chỉ có một mình nó thì để nó vào”, Khổ Long thản nhiên nói.
“Dạ!”