Chương 2240
Tô Nhu hơi bực bội, bấm nút nghe, nghiến răng nói: “Không mua nhà, có bảo hiểm, không cần lá trà, cảm ơn!”.
Dứt lời, người ở bên kia điện thoại ngạc nhiên.
“Chào cô, tôi không hiểu cô đang nói gì”, người ở bên kia điện thoại tràn đầy nghi hoặc.
“Không hiểu tôi đang nói gì? Vậy anh gọi điện thoại làm gì?”, Tô Nhu bực dọc hỏi.
“Tôi tìm thần y Lâm. Làm phiền cô chuyển lời cho thần y Lâm, chúng tôi đã đến Giang Thành. Giám đốc Mã đang tiếp đón chúng tôi, nhưng chúng tôi muốn gặp anh ấy, không biết anh ấy có thời gian không?”, giọng nói bên kia điện thoại đầy vẻ cung kính.
Tô Nhu sững sờ, sau đó hoang mang hỏi: “Thần y Lâm cái gì? Có phải mấy người gọi nhầm số rồi không? Đây là điện thoại của chồng tôi Lâm Chính”.
“Nhầm số sao?”, giọng nói ở bên kia điện thoại cũng đầy vẻ nghi hoặc, sau đó lẩm bẩm: “Không nhầm mà, là số điện thoại này”.
“Số điện thoại của thần y Lâm là xxx… đâu phải số này! Chắc chắn các anh gọi nhầm số rồi”, Tô Nhu nói.
Cô đã lưu số của thần y Lâm, đương nhiên biết rõ.
“Vậy à? Vậy thật ngại quá, làm phiền cô rồi”, điện thoại lập tức cúp máy.
Tô Nhu lắc đầu, đặt điện thoại xuống.
Lúc này, Lâm Chính vừa lau đầu tóc ẩm ướt vừa đi ra.
“Sao thế?”.
“Lúc nãy có người gọi cho anh nói muốn tìm thần y Lâm, em nói anh ta nhầm số rồi”, Tô Nhu nói.
“Nhầm số?”,
Lâm Chính mỉm cười hỏi: “Em không nghĩ tới thật ra anh ta không gọi nhầm số sao?”.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu nghi hoặc nhìn
“Anh nói dễ hiểu mà”.
“Lâm Chính, em thấy gần đây tinh thần anh không được bình thường cho lắm… Xem ra em phải dành thời gian đưa anh đi khám bác sĩ mới được”, Tô Nhu nhíu mày, nói.
Lâm Chính cười khổ, không nói nữa.
“Nếu anh đoán không lầm, người vừa gọi tới là bác sĩ nổi tiếng ở ngoại tỉnh”.
“Bác sĩ nổi tiếng ở ngoại tỉnh? Bọn họ đến đây làm gì? Sao anh biết?”, Tô Nhu hỏi.
“Bọn họ là thần y Lâm mời đến cho buổi khám bệnh miễn phí ngày mai! Ngày mai em sẽ biết thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó đi đến ghế sofa bên cạnh, nằm xuống.
Tô Nhu rối bời, liếc nhìn Lâm Chính đang nằm trên ghế sofa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.
Cô do dự một lúc, đột nhiên khẽ giọng nói: “Tối nay anh vào phòng ngủ đi”.
“Không cần đâu, anh ngủ trên ghế sofa ba năm nay quen rồi, anh quen giường”, Lâm Chính thuận miệng nói.
Tô Nhu khẽ cắn môi.
Cô quay người đi đến trước cửa phòng, bước chân hơi dừng lại, sau đó hạ giọng nói: “Nếu anh ngủ trên giường ở phòng khách không quen… Anh có thể qua chỗ em ngủ”.
Nói xong, cô đi vào phòng, khép hờ cửa phòng.
Lâm Chính ngồi bật dậy, nhìn cửa phòng, cả người ngây ngốc.
Tô Nhu vậy là sao?