“Anh từng học chữa bệnh à?”, cuối cùng, Tô Nhu không nhịn được hỏi.
“Học từ nhỏ đến lớn”.
“Vậy sao anh không nói sớm? Tôi còn tưởng anh không biết gì cả”.
“Tôi hiểu ít lắm”.
“Ít nhất anh cũng biết một chút chứ? Bố mẹ xem thường anh là vì thấy anh không biết gì hết, sau khi trở về tìm người quen cho anh đi làm”.
“Tôi chỉ biết một chút về Đông y thôi, hơn nữa còn không có bằng”.
“Anh không muốn đi?”
“Là không cần phải đi”.
“Nói đến cùng vẫn là lười!”, Tô Nhu nổi giận.
“Được rồi được rồi… Tôi đi!”, Lâm Chính thở dài thỏa hiệp.
“Được, tôi nghe có bạn mở phòng khám Đông Y, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy”.
Trông Tô Nhu rất vui, đôi mắt cong lên, vô cùng xinh đẹp.
Cuối cùng Lâm Chính này cũng có một sở trường rồi.
Nhưng Tô Nhu vẫn hơi lo lắng, dẫu sao cô cũng không dẫn Tô Cương và Tô Cối về, nhưng Lâm Chính lại nói với cô chắc chắn hai người đó đã về rồi.
Tô Nhu nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại, phát hiện hai người thật sự đang ngồi xe về Giáng Thành, lập tức mừng rỡ không thôi.
“Đúng rồi, vì sao cụ Tần kia gọi anh là thầy Lâm?”, cuối cùng Tô Nhu cũng hỏi đến vấn đề quan trọng.
“Trước đây tôi từng dạy ông ấy một chút kiến thức y học”.
“Xùy! Anh dạy à? Vừa nhìn người ta đã biết là bác sĩ Đông y rất lợi hại, chút bản lĩnh gà mờ đó của anh dạy người ta cái gì?”, Tô Nhu không tin.
Lâm Chính tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật cũng không ai tin là sao?
“Em đi đâu?”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
“Đến chỗ bà nội một chuyến, còn anh thì sao?”
“Tôi về nhà, chuyện của nhà họ Tô không liên quan đến tôi”.
“Ừm… Vậy anh về nhà đợi tôi đi”.
“Tôi sẽ nấu cơm đợi em”.
“Được!”
Tô Nhu gật đầu, nhớ đến bàn ăn ngon miệng Lâm Chính nấu tối qua, không nhịn được chảy nước miếng.
“Hay là anh đừng đến phòng khám Đông y làm việc nữa”.
“Vậy đi làm gì?”
“Đến nhà hàng xào rau đi?”
“…”
…
…
Nhà tổ nhà họ Tô.
Mấy người cụ bà Tô, Tô Bắc, Tô Thái, Trương Vu Huệ đều có mặt.
Mọi người ngồi trước bàn nói chuyện, mãi đến khi Tô Nhu đến mới dời mắt sang nhìn cô.
“Nhu Nhi, A Cối đã báo bình an với bà rồi, lần này cháu làm tốt lắm”, cụ bà cười hiền từ.
Dáng vẻ hiền lành này hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng trước đó.
“Cảm ơn bà nội”, Tô Nhu thầm thở phào.
“Tiểu Nhu à, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu thì bác hai và anh họ cháu gặp nạn rồi”, Lưu Diễm tiến lên nắm tay Tô Nhu, tỏ vẻ biết ơn, vẻ chanh chua lúc trước cũng biến mất.
Tô Nhu cười, không nói gì.
Mấy người khác đều khen ngợi, luôn miệng bảo vất vả, rồi có tương lai.
Tô Nhu cảm thấy không đúng lắm.
Có phải những người này...!hơi nhiệt tình quá đáng không?
“Nào, Nhu Nhi à, đến chỗ bà nội ngồi nào”, lúc này, cụ bà gọi một tiếng.
Tô Nhu hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đi qua.
“Nhu Nhi à, lần này cháu là người có công với nhà họ Tô chúng ta, bác hai và anh họ cháu có thể trở về bình an đã chứng minh nhà họ Từ không định so đo với chúng ta, cũng đã chứng minh năng lực của cháu, cho nên bà nội quyết định để cháu tiếp tục quản lý chuyện tài vụ của công ty, bà cảm thấy cháu có tài, giao cho cháu, bà nội cũng yên tâm”, cụ bà Tô cười haha nói.
“Bà nội, bà có việc gì...!cứ nói thẳng đi”, Tô Nhu tỏ vẻ mất tự nhiên.
Cụ bà Tô cười càng tươi hơn.
“Bà đã nói cháu thông minh rồi mà, còn là người hiểu bà nội nhất nữa!”, cụ bà cười tươi như hoa: “Cháu à, gần đây