Chương 2307
Cửa được mở ra, một nhóm người đi vào.
Đi đầu là một người đàn ông hai tóc mai bạc trắng, để râu sơn dương, trông khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau lưng là một nhóm người cũng 40, 50 tuổi, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì biết địa vị của bọn họ ở nhà họ Lâm không thấp.
“Đường chủ?”.
Lâm Chi Hằng ngạc nhiên.
Hóa ra người đến là Lâm Trung Hải, đường chủ của Thiên Long Đường.
“Hai hôm trước cậu được đưa đến nhà họ Lâm, bác sĩ của nhà họ Lâm chúng ta đã chữa trị cho cậu ngay lập tức. Hai cánh tay cậu bị gãy, xương sườn nứt vỡ, cơ thể bị thương nặng. Theo suy đoán của ông ấy, cậu sẽ tỉnh dậy vào giờ này”, Lâm Trung Hải đi đến bên giường, lạnh lùng nhìn Lâm Chi Hằng: “Cậu có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Chi Hằng vẫn hơi trì độn, sau đó anh ta như nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Tôi về đây bằng cách nào?”.
“Hừ, cậu không biết sao?”, người nhà họ Lâm ở bên cạnh tức giận quát: “Cậu được người của Dương Hoa đưa về!”.
“Cái gì?”, Lâm Chi Hằng sửng sốt.
“Trừ cậu ra, còn có mấy người Lâm Tử Yến!”.
“Lâm Tử Yến? Bọn họ không sao chứ?”, Lâm Chi Hằng vội hỏi.
“Yên tâm, Lâm Tử Yến vẫn chưa chết… nhưng… tình hình bọn họ còn thê thảm hơn cậu nhiều. Lâm Tử Yến bị phế toàn bộ võ công, tứ chi đều gãy, hơn nữa gân mạch bị thương, sau này dù có chữa lành cũng không luyện võ được nữa! Cả đời này chỉ có thể làm một người tàn phế!”, Lâm Trung Hải hạ giọng nói.
Lâm Chi Hằng há miệng, không nói nên lời.
“Lần này mặt mũi của nhà họ Lâm xem như đã mất sạch!”, người nhà họ Lâm ở cạnh lạnh lùng hừ.
Lâm Chi
“Cậu bị ai đánh bị thương?”, Lâm Trung Hải hạ giọng hỏi.
“Thần y Lâm”.
“Thế à… Thực lực của cậu ta lại hung mãnh như vậy, ngay cả cậu cũng không phải đối thủ?”, Lâm Trung Hải nghiêm giọng hỏi.
“Đường chủ, thực lực của thần y Lâm thật sự sâu không lường được. Tôi cảm thấy… chúng ta vẫn nên mau chóng biến địch thành bạn, không thể đấu với cậu ta được nữa. Đại hội sắp bắt đầu, nếu chúng ta thật sự trở mặt hoàn toàn với cậu ta thì không có ích lợi gì với nhà họ Lâm chúng ta”, Lâm Chi Hằng vội nói.
“Khốn nạn! Lâm Chi Hằng, cậu đang nâng cao người khác diệt uy phong của mình sao?”, một người nhà họ Lâm nổi giận, mắng thẳng.
“Tôi chỉ muốn tốt cho nhà họ Lâm!”.
“Muốn tốt cho nhà họ Lâm? Tôi thấy rõ ràng là cậu đang biện hộ cho sự thất bại của cậu! Lâm Chi Hằng, cậu vốn là một kẻ vô năng, lần này nhiệm vụ thất bại, hại nhà họ Lâm chúng ta mất hết mặt mũi, cậu còn có mặt mũi nói lung tung? Thần y Lâm chỉ là một đứa oắt con bao nhiêu tuổi? Thực lực của cậu ta có thể mạnh đến đâu? Tôi thấy bản thân cậu không có bản lĩnh nên ở đây thổi phồng thần y Lâm!”, người nhà họ Lâm kia lạnh lùng nói.
“Nói không sai! Lâm Chi Hằng, cậu thật là vô dụng!”.
“Ngay cả thằng oắt mới lớn cũng không đối phó nổi sao?”.
“Hừ, thật là khiến người khác thất vọng!”.