Chương 2315
“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Không biết chủ tịch Lâm là khách của tôi à? Mau đưa người này đi”, Đinh Mạo nghiêm mặt, sau đó cười với Lâm Chính: “Chủ tịch, để xảy ra chuyện này tôi thật sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức đổi phòng khác cho cậu, hi vọng sẽ không ảnh hưởng tới tâm trạng của chủ tịch”.
Nói xong, ông ta định cho người dọn dẹp phòng. Thế nhưng Từ Thiên đã cho người chặn đám bảo vệ của ông ta lại. Đinh Mạo giật mình: “Chủ tịch Lâm, điều này…”
“Người này là ai?”, Lâm Chính chỉ vào người đàn ông hôn mê, thản nhiên hỏi Đinh Mạo.
“Chủ tịch, cậu bớt giận, buổi đấu giá sắp diễn ra rồi. Mong cậu có thể giữ được tâm trạng tốt để mua bảo vật”, Đinh Mạo cố nặn ra một nụ cười
“Tôi hỏi ông, người này là ai?”, Lâm Chính tiếp tục chỉ vào người đàn ông.
“Cậu đừng làm khó tôi mà”, Đinh Mạo thở dài, tỏ vẻ bất lực.
“Hội trưởng Đinh, mọi người đều lớn khôn cả rồi, người này lúc xuất hiện ở đây thì chắc là ông đã nắm thông tin. Tôi hỏi ông, tại sao ông lại không ra mặt ngăn lại”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Đinh Mạo và hỏi.
“Chủ tịch…tôi không có ý đó”, sắc mặt Đinh Mạo trở nên vô cùng khó coi.
“Ông giải thích mà lại dùng thái độ đó à? Xem ra Dương Hoa không được hoan nghênh lắm ở hội đấu giá Long Đằng nhỉ”.
Lâm Chính đứng dậy: “Từ Thiên chúng ta đi thôi”.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu, lập tức bước tới định rời đi.
“Chủ tịch Lâm, hãy nghe tôi giải thích”, Đinh Mạo cuống cả lên, vội ngăn lại.
Thế nhưng Từ Thiên đã giữ ông ta. Đám bảo vệ bên cạnh định gây gổ với Từ Thiên nhưng bị Đinh Mạo kéo ra. Tình huống trở nên mất kiểm soát.
Lúc này, một điệu cười vang lên: “Chủ tịch Lâm, cậu đừng trách hội trưởng Đinh. Ông ấy không dám ra mặt là
Dứt lời, một nhóm người từ gian phòng chính giữa bước ra, đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn người đi đầu tiên. Đó là một thanh niên để tóc dài tới vai.
Người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, mặt tái nhợt trông vô cùng kỳ quái. Cơ thể người này gầy guộc, một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại thì đút trong túi áo.
Một cánh tay của hắn để lộ ra một hình xăm là con bọ cạp, trông khá ghê người và hắn mỉm cười.
“Cậu ba”, Đinh Mạo lập tức bước tới, cúi người trước người thanh niên.
“Cậu ba sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ, rõ ràng là anh chưa từng nghe qua về cái tên này. Thế nhưng người này chủ động bước tới đưa tay ra.
“Thần y Lâm, nghe danh đã lâu”.
“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi? Một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. Có điều gia tộc sau lưng tôi chắc chắn sẽ khiến anh có hứng thú”, người đàn ông cười và nheo mắt: “Đó chính là thế gia Nam Cung mà gần đây anh luôn quan tâm”.
Thế gia Nam Cung sao? Từ Thiên dường như nín thở. Lâm Chính cũng không nói gì, vẻ mặt anh vẫn vô cùng điềm nhiên. Có lẽ không ai ngờ, người ở phòng chính giữa lại là người của thế gia Nam Cung.
Chẳng trách hội trưởng của hội đấu giá Long Đằng lại tỏ ra cung kính với người thanh niên này như vậy.
Và Đinh Mạo thà đắc tội với Lâm Chính cũng không dám đắc tội với anh ta.
Mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng rồi. So với Nam Cung thì Long Đằng là cái thá gì chứ?
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu.