Chương 2334
Nếu có thể thành công, không phải Long Đằng của ông ta sẽ kiếm được bộn tiền hay sao?
Hơn nữa, nếu thật sự để thế gia Nam Cung nuốt lời… danh tiếng của thương hội Long Đằng không phải mất sạch hay sao?
Đến lúc đó, việc làm ăn cũng không duy trì được!
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn còn một chuyện.
Bây giờ Đinh Mạo không bắt thế gia Nam Cung ký tên thì sẽ đắc tội với Dương Hoa.
Đinh Mạo cũng không dám chọc giận thần y Lâm!
Vì vậy, ông ta chỉ đành nhìn sang cậu ba Nam Cung.
Nhưng thế gia Nam Cung đâu dễ chọc vào?
Mấy người của thế gia Nam Cung lạnh lùng quát: “Thế nào? Ông chủ Đinh, người này cố tình nâng giá, ông còn định ép chúng tôi ký tên? Ông có ý gì?”.
“Tôi vẫn câu nói đó, nếu các vị cảm thấy cậu Lâm nâng giá của các vị thì xin mời lấy chứng cứ ra. Tôi nhìn thấy chứng cứ, chắc chắn sẽ tuyên bố xóa bỏ lần đấu giá này ngay lập tức!”, Đinh Mạo thở dài nói.
“Nếu chúng tôi không có chứng cứ thì sao?”, A Nghị hỏi.
“Vậy thì xin lỗi, hôm nay các người không ký tên trả tiền… e rằng chúng tôi chỉ đành làm việc theo quy tắc”, Đinh Mạo xoa tay, đầy vẻ áy náy.
Bầu không khí ở hiện trường lại thay đổi, đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Haizz!”.
A Nghị khẽ thở dài, không ngừng lắc đầu: “Ông chủ Đinh, thế gia Nam Cung chúng tôi đã cho ông cơ hội, là ông không trân trọng… vậy thì không thể trách ai được!”.
Đinh Mạo ngạc nhiên: “Cậu có ý gì?”.
“Bây giờ chúng tôi ra khỏi đây, xem Long Đằng các ông có bản lĩnh gì giữ chúng tôi lại!”.
Người tên A Nghị đó thản nhiên nói, nói xong thì bước chân đi ra ngoài.
Câu nói này có nghĩa là
Còn nếu ông ta ngăn lại thì…coi như là thương hội Long Đằng chống đối nhà Nam Cung
Đinh Mạo cuống cả lên, nhìn những thuộc hạ của Long Đằng đang trong tư thế sẵn sàng ở bên dưới thì ông ta tỏ ra do dự, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, Lâm Chính chặn lại trước mặt người tên A Nghị.
“Sao thế? Thần y Lâm có việc gì sao?”, A Nghị liếc nhìn anh. Có vẻ như người này không coi Lâm Chính ra gì.
“Hội trưởng Đinh là bạn của tôi, chuyện của ông ta là chuyện của tôi. Đừng làm khó tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Huống hồ, các người còn sỉ nhục tôi, chuyện này tính thế nào đây?”
A Nghị nhìn chăm chăm Lâm Chính và nói giọng khàn khàn: “Tôi luôn nghe nói thần y Lâm là một cao thủ y võ, cứ muốn được lĩnh giáo mãi. Hôm nay lại có cơ hội, hay là thần y Lâm thử cọ xát xem sao?”
Dứt lời, cả hiện trường nín thở. Đây rõ ràng là một sự khiêu chiến.
“Tôi không có hứng. Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho bạn của tôi thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Công bằng à? Rất đơn giản, nếu như anh thắng được tôi thì tôi lập tức ký hợp đồng. Số tiền hơn bảy trăm tỷ này ngày mai sẽ trả”, A Nghị nói.
“Nếu anh muốn thông qua việc giao đấu để quyết định hợp đồng có được ký hay không thì tôi nghĩ không chỉ có từng này tiền đâu. Mà còn phải tính thêm cả tiền tổn thất nữa đấy”.