“Xương Bá?”.
Lạc Thiên biến sắc.
“Chủ tịch Lâm, vẫn là cậu lợi hại, tôi đối phó với Khổ Long và Cung Hỉ Vân mấy năm mà vẫn không giải quyết được, cuối cùng lại bị một doanh nhân, một bác sĩ như cậu giải quyết! Lợi hại lợi hại! Khâm phục, khâm phục!”, Xương Bá nheo mắt đi tới, vỗ tay liên tục.
“Với thực lực của ông thì không thể niêm phong nhà máy của tôi, là Nam Phái đã ra tay?”, Lâm Chính nói.
“Đương nhiên! Cậu đã là kẻ thù của Nam Phái, Nam Phái há lại ngồi yên nhìn cậu phát triển ở Giang Thành? Tôi chỉ âm thầm biểu đạt tâm ý với người của Nam Phái, Nam Phái sẽ dốc sức ủng hộ tôi. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đối mặt không chỉ có những chuyện đó!”, Xương Bá mỉm cười nói.
“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng ta cứ đợi đấy xem!”.
Xương Bá cười lớn, sau đó rời đi, nhưng mới đi được vài bước, bước chân của ông ta đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Lâm Chính, tôi cho cậu một gợi ý”.
“Nói”.
“12 giờ trưa mai cậu tới tìm tôi, quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền sử dụng phương thuốc viêm mũi và nhồi máu não cho tôi, nói không chừng tôi có thể tha cậu, thế nào?”, Xương Bá cười nói.
“Không thể nào! Ông đang nằm mơ sao?”, Lạc Thiên tức giận quát lên.
Bây giờ, hai phương thuốc này không chỉ có tác dụng tạo ra vô số tiền bạc cho Lâm Chính, mà còn là vốn liếng để anh đặt chân ở Giang Thành. Nhờ vào tiềm lực của hai phương thuốc này, Lâm Chính có thể gặt được rất nhiều lợi ích riêng biệt ở Giang Thành. Một khi mất đi hai phương thuốc này, mọi thứ Lâm Chính gầy dựng sẽ bị hủy, giống như núi lớn đổ sụp, tan tành mây khói. Nam Phái có thể tiêu diệt Lâm Chính hoàn toàn, thậm chí còn có khả năng xử lý anh trong âm thầm.
Mặc dù Lạc Thiên không can dự vào việc này, nhưng cô ta là cháu gái của Lạc Bắc Minh, cũng biết đến những quy định cứng nhắc trong đó.
“Không đồng ý sao? Ha ha, vậy thì tùy các người. Chủ tịch Lâm, tôi trả lại câu nói mà cậu đã nói với tôi, cậu chỉ có một cơ hội, hi vọng cậu sẽ trân trọng nó! Tôi đợi cậu!”.
Xương Bá rời đi trong tiếng cười đắc ý.
Còn Lạc Thiên, từ lâu đã tức đến mức run rẩy cả người, suýt chút nữa nhặt đá lên ném người.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nói: “Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô đến chỗ Tiểu Đông ở đi, tôi sẽ xử lý việc này”.
Lạc Thiên do dự rồi nói: “Lâm Chính, tôi thấy anh nên nghĩ cách liên lạc với nhà họ Ninh hoặc nhà họ Hạ ở Yên Kinh đi. Nam Phái không dễ đối phó, anh phải mời bọn họ ra mặt, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển”.
“Lâm Chính tôi không thích đi cầu xin
người khác. Huống hồ, chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó, yên tâm, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính cười đáp.
Lạc Thiên thở dài: “Có gì cần tôi giúp đỡ thì anh cứ nói”.
“Tôi biết”.
Lạc Thiên rời đi.
Năng lực của cô ta có hạn, cô ta cũng biết khi không còn nhà họ Lạc, cô ta cũng sẽ không còn thế mạnh gì cả, trước những chuyện này chỉ có thể đứng bên nhìn mà thôi.
Lâm Chính quay người đi xe về công ty, Mã Hải cũng đến văn phòng ngay lập tức.
“Luật sư Khang và Kỷ Văn đã bắt tay xử lý chuyện này rồi, tình hình khá tệ! Chuyện này có lẽ có sự can thiệp của Tiêu Nghị, nếu không thì không thể nào cảnh sát lại đột nhiên tra đến chỗ này”, Mã Hải dàn vài tài liệu ra trước mặt Lâm Chính, nghiêm túc nói.
“Không phải tôi đã nói bọn họ đi giải quyết người này sao? Sao còn chưa giải quyết xong?”.
“Ông ta có Nam Phái chống lưng, dù nhóm Kỷ Văn nắm được vài tin tức có thể kéo ông ta xuống đài thì chúng ta cũng rất khó động đến ông ta”, Mã Hải thở dài.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hoa Quốc là đất nước theo pháp luật, nếu đã phạm pháp thì phải chịu trách nhiệm tương ứng. Thông báo cho Kỷ Văn, bảo anh ta chuẩn bị tố cáo các bộ phận có liên quan!”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu, đột nhiên lại đưa thêm tài liệu khác tới.
“Đây là gì?”.
“Đây là một số thông tin chi tiết chúng ta nâng đỡ nhà họ Tô. Đúng rồi cậu Lâm, nhà họ Tô được sự ủng hộ của chúng ta đã phát triển vô cùng nhanh, mọi chuyện giống như cậu nghĩ, nhà họ Tô đang nghĩ cách thu hồi tất cả quyền lợi trong tay Tô Quảng. Còn bà cụ Tô chống đỡ nửa tháng ở phòng bệnh nặng, bệnh tình đã chuyển biến tốt, quả thật chưa trút hơi thở cuối cùng”, Mã Hải nói.
Lâm Chính cười nhạt nói: “Tôi nghĩ bây giờ chắc là bà cụ Tô ra mặt rồi, chỉ cần bà ấy lên tiếng, người con hiếu thảo Tô Quảng chắc chắn sẽ nhường tất cả quyền lợi ra. Đến lúc đó, cả nhà Tô Nhu nỗ lực lâu như vậy lại không nhận được gì, nhà họ Tô thì kiếm được đầy túi. Tập đoàn Dương Hoa chúng ta cũng sẽ không có chút thù lao nào!”.