Chương 2344
“Không thể nào…rốt cuộc chuyện gì vậy? Tại sao…nắm đấm của tôi lại không có tác dụng gì với anh?”, A Nghị run rẩy, chỉ về phía Lâm Chính.
“Một đám bông gòn đập lên sắt thì dù có đập ngàn lần cũng chẳng thể để lại dấu vết gì đâu, anh hiểu không?”, Lâm Chính giơ nắm đấm lên.
“Anh nói…nắm đấm của tôi là bông gòn sao?”, A Nghị ngây người.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
Đám đông nín thở, cảm thấy da đầu tê dại. Cơ thể của thần y Lâm…cứng tới mức nào chứ? Người này đúng là quái thai rồi.
“Anh đã dùng nắm đấm thì bây giờ tôi cũng dùng nắm đấm để phản công nhé. Có phải giờ đến lượt tôi rồi không?”
Lâm Chính vừa nói vừa đột nhiên đưa tay lên, siết chặt.
A Nghị tái mặt. Anh ta ý thức được điều gì đó bèn vội vàng lùi lại.
“Mau chạy”, anh ta hét lên với Nam Cung Yết. Thế nhưng…đã không kịp nữa rồi. Lâm Chính đã dội thẳng nắm đấm vào người anh ta
“A!”, Lâm Chính hô vang. Có vẻ như anh đã dồn toàn lực vào cú đấm này. A Nghị điên cuồng lùi lại, hai mắt mở to nhìn cú đấm của Lâm Chính. Cú đấm không hề đấm trúng anh ta mà chỉ sượt qua và dội xuống đất.
Dù A Nghị không cảm nhận được trực tiếp sức mạnh của cú đấm nhưng anh ta biết nó có thể giế t chết anh ta hàng trăm, hàng nghìn lần.
Và cú đấm cũng đã hạ gục anh ta…sự thắng thua đã quá rõ ràng, hay nói chính xác hơn ngay từ đầu đã không có cái gọi là thắng thua rồi. Sự chênh lệch giữa thần y Lâm và anh ta quá lớn.
Lúc này A Nghị mới ý thức được điều đó. Nhưng đã quá muộn rồi. Cú đấm dội
Ầm! Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, mặt đất nứt toác. Bốn bề rúng chuyển.
Cả Thanh Đô chấn động…
Hiện trường nổ tung. Đất đá bay bốn phía. Ngay cả những tòa nhà cao tầng cũng bị rung lắc.
“Á!”
“Mau nằm xuống, nằm xuống”.
“Tòa nhà sắp đổ rồi sao?”
“Cẩn thận!”, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tòa nhà ngay gần đó rung mạnh. Một vết nứt lớn xuất hiện, cả tòa nhà nghiêng qua một bên nhưng may mà chưa đổ. Đám người Từ Thiên cũng ngã rầm ra đất, sứt đầu mẻ trán, trông đến là khổ sợ.
Bên phía thế gia Nam Cung cũng không tốt hơn là bao. Bọn họ đứng gần Lâm Chính nhất nên cũng chịu phải sức mạnh lớn nhất. Có những người bay hất ra mười mét, đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Có những người thì ngã gãy tay, gãy chân, nằm lăn dưới đất r3n rỉ.
Nam Cung Yết có người bảo vệ mà cũng không tránh được họa. Sau khi bị ngã lăn ra đất, toàn thân anh ta bị trầy trượt và nhuốm đầy bụi bẩn.
Cơn rung lắc kèo dài tầm hơn chục giây mới dừng lại. Đợi đến khi người của Nam Cung Yết bò dậy thì mới phát hiện ra cả hiện trường đã bị đào xới lỗn độn.
Nó giống như một tấm gương bị vỡ thành nhiều mảnh vậy. Đất đá xi măng bị xới tung. Bụi đất bay ngập không gian. Đèn đường cũng bị phá hủy.
A Nghị bay ra xa, đập mạnh vào một căn nhà nhỏ khiến cả nhà sụp đổ, vỡ tan tành. Còn Lâm Chính vẫn đứng im tại chỗ như một chiến thần.