Chương 2351
“Đinh Mạo, ông nghĩ ông là cái thá gì hả? Dám giúp thằng khốn thần y Lâm kia! Được, ông muốn đối đầu với tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác! Người đâu, tiêu diệt luôn người của Đinh Mạo cho tôi! Sống chết đều không tha!”, Vạn đại sư nổi giận đùng đùng, chỉ vào Đinh Mạo quát.
Lập tức có gần trăm người bao vây đánh về phía Đinh Mạo.
Đinh Mạo biến sắc, toàn thân run rẩy.
Người của ông ta sao có thể so với người của Vạn đại sư chứ?
Vạn đại sư là người luyện võ chuyên nghiệp, còn ông ta chỉ mời những vệ sĩ nghiệp dư.
Có Vạn đại sư gia nhập, bên Đinh Mạo thua liểng xiểng, phải lùi lại không ngừng, đến mức không còn chỗ trốn.
“Bắt Đinh Mạo lại cho tôi! Tôi phải tự tay giết ông ta!”, sắc mặt Nam Cung Yết dữ tợn nói.
Mọi người hùng hổ lao về phía Đinh Mạo.
Mấy tâm phúc của Đinh Mạo liều mạng cản lại, nhưng không ích gì.
Người của bọn họ không thể ngăn cản được tinh binh mãnh tướng của Vạn đại sư…
Cùng đường, Đinh Mạo chỉ có thể cầu cứu Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Cứu… cứu tôi với!”.
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lâm Chính đang càn quét giữa đám người ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chằm bên này.
Đám người Nam Cung Yết run lên, chỉ thấy Lâm Chính điểm chân, rồi lao tới nhanh như chớp.
“Hả?”.
Nam Cung Yết kinh hãi.
“Cẩn thận!”.
“Cản lại! Mau cản
Tiếng hò hét vang lên không dứt, nhưng vô ích.
Bốp bốp bốp…
Sau khi tiếp đất, Lâm Chính lại tung ra quyền cước nhanh như chớp, những người đứng xung quanh anh lập tức đổ rạp xuống, không đứng dậy nổi nữa.
Nam Cung Yết tái mặt, hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
“Có cần tôi lấy bút giúp anh không?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn Nam Cung Yết, hỏi.
Một câu nói đơn giản nhưng như sét đánh ngang tai, khiến Nam Cung Yết không thể chấp nhận được.
“Giết! Giết thần y Lâm cho tôi!”.
Vạn đại sư gầm lên.
Đám người lại ùa tới.
Nhưng lần này, hình như Lâm Chính đã nổi lên ý định giết người.
“Các người thực sự không sợ chết sao?”.
Anh trầm giọng quát.
Chẳng khác nào dã thú rít gào.
Tuy Lâm Chính có chiến lực vô song, khiến mọi người kinh hồn táng đảm.
Nhưng từ lúc ra tay, anh vẫn luôn hạ thủ lưu tình, chỉ khiến những người này mất đi sức chiến đấu, không bò dậy nổi. Từ đầu đến giờ anh vẫn chưa dồn bọn họ vào chỗ chết.