Chương 2387
Lâm Chính dụi điếu thuốc dưới đất rồi đứng dậy đi về phía Nam Cung Yết bị ấn quỳ dưới đất.
“Nam Cung Tùng, ông biết con người tôi sợ nhất là gì không?”
“Không biết”, Nam Cung Tùng thản nhiên trả lời.
“Con người tôi không sợ đao, không sợ kiếm, không sợ súng, không sợ chết nhưng sợ nhất chính là người khác ra tay với người bên cạnh tôi, dùng sự an nguy của bọn họ để uy hiếp tôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp lời.
“Ồ? Đây có thể coi là tự bộ lộ điểm yếu không?” Nam Cung Tùng cười hỏi.
“Coi như vậy đi, có điều ông biết việc tôi phẫn nộ nhất là gì chứ?”, Lâm Chính nhìn Nam Cung Tùng.
Nam Cung Tùng nheo mắt, lạnh lùng nói: “Không biết!”
“Con người tôi hận nhất chính là người khác dùng sinh mạng của người bên cạnh tôi để uy hiếp tôi, ra tay với người bên cạnh tôi”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Đôi mắt anh lúc này đã hoàn toàn trống rỗng.
Không ai có thể hình dung được ánh mắt của Lâm Chính lúc này tịch mịch đến mức nào, u ám đến mức nào, tang thương đến mức nào.
Nam Cung Tùng không biết, nhưng ông ta cũng không có tâm trạng đi xem.
Nam Cung Phi Dương thấy tình hình không ổn, âm thầm ra hiệu cho người của thế gia Nam Cung ở hai bên.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Thật ra con người tôi không hề phức tạp. Nam Cung Tùng, Nam Cung Yết, Nam Cung Phi Dương, nếu các người muốn đối phó với Dương Hoa, muốn đối phó tôi, các người cứ nhắm vào tôi là được, vì sao lại nhắm vào người bên cạnh tôi? Vì sao? Bởi vì làm bọn họ bị thương thì các người xem như đã làm tôi bị thương hay sao?”.
“Nếu là như vậy thì chúc mừng các người, các người
“Nếu như ông trời có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ chọn khuất phục! Tôi nhất định sẽ lựa chọn khuất phục thế gia Nam Cung các người! Nhất định như vậy…”.
Lâm Chính nói không ngừng, giống như tự trách, lại như đang ăn năn hối tiếc.
Lời nói hơi lộn xộn.
Người cũng hơi kỳ lạ.
Nam Cung Yết nghe vậy thì kích động không thôi, mừng rỡ tột cùng.
“Thần y Lâm, bây giờ anh chịu tỉnh ngộ cũng không muộn! Thế gia Nam Cung chúng tôi không phải không thể tha thứ cho anh! Anh còn không mau sai đám chó này thả tôi ra? Mấy cái vuốt chó của bọn chúng làm tôi đau!”, Nam Cung Yết hừ một tiếng, vùng vằng mấy cái, quát lên.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Nam Cung Phi Dương lại vội vàng quát khẽ: “Câm miệng!”.
Nam Cung Yết ngạc nhiên, không hiểu sao chú hai lại nói vậy.
Đến khi anh ta nhìn sang bố mình mới ý thức được có gì đó không ổn.
Anh ta thấy bố mình đang nhìn về phía trước với vẻ mặt đầy kinh ngạc và bàng hoàng, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt anh ta.
Chủ tịch Lâm!
Nam Cung Yết cũng không khỏi nhìn sang.
Chỉ một ánh nhìn, anh ta như bị sét đánh.