Chương 2398
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi nhặt con dao kia lên.
Nam Cung Phi Dương đờ đẫn nhìn con dao dính đầy máu tươi kia, dây thần kinh căng lên như muốn đứt, đôi mắt mở to, tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.
Dường như ông ta nhìn thấy Lâm Chính cầm con dao kia đâm vào người anh.
Rồi bỗng nhiên Lâm Chính cầm con dao sáng loáng kia đâm từng nhát vào người ông ta.
Cảnh tưởng quỷ dị đó gây k1ch thích quá lớn cho ông ta.
Cộng thêm sự sợ hãi cực độ, khiến thần trí Nam Cung Phi Dương không còn tỉnh táo nữa.
Ông ta đã suy sụp hoàn toàn!
Không còn giữ được lý trí nữa!
Không thể chấp nhận hiện thực được nữa!
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
Nam Cung Phi Dương hét ầm lên, bỗng dưng chạy về phía trước như bị điên.
Ánh mắt Lâm Chính nổi lên sát ý, cầm con dao định đuổi theo.
Nhưng vừa đi được một bước, anh liền loạng choạng, ngã xuống đất.
Vết thương ở lồ ng ngực lại tuôn ra máu tươi, nỗi đau đớn dữ dội cũng dâng lên.
Trong nỗi đau đớn dữ dội, ý thức gần như tan rã của Lâm Chính bỗng ngưng tụ lại, khiến anh trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Anh cố gắng rút từng chiếc châm bạc ở cánh tay ra, run rẩy đâm vào lồ ng ngực.
Sau khi cắm châm, máu ở lồ ng ngực liền ngừng chảy.
Anh nằm xuống đất, thở hổn hển.
“Lâm Chính!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Dịch Quế Lâm dẫn
Nhìn thấy Lâm Chính đang nằm dưới đất, mọi người đều biến sắc, vội vàng xông tới đỡ anh dậy.
“Chủ tịch Lâm bị thương rồi! Nặng lắm!”.
“Chuyện gì thế này? Sao Chủ tịch Lâm… lại bị thương chứ?”.
“Tên Nam Cung Phi Dương kia đâu?”.
“Quanh đây không thấy thi thể, lẽ nào để ông ta chạy mất rồi?”.
“Bây giờ còn nói chuyện này làm gì? Mau đưa Chủ tịch Lâm đ ến bệnh viện! Nếu chậm trễ thì hỏng bét!”.
Bọn họ mồm năm miệng mười, cuống quýt nói.
“Các cậu sợ cái chó gì hả?”, Dịch Quế Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm không dễ chết như vậy đâu! Các cậu mau nhìn cây châm bạc này đi!”.
Mọi người ngẩng lên.
Lúc này mới thấy từng chiếc châm bạc trên lồ ng ngực Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm của các cậu là ai chứ? Thần y thiên hạ vô song, hai nhát dao này có thể giết chết được cậu ta? Các cậu nghĩ nhiều rồi!”, Dịch Quế Lâm hừ một tiếng.
Mọi người nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Lâm Chính cũng mở mắt, thở hắt ra một hơi.