Chương 2401
“Nam Cung Phi Dương, là ai động vào cậu vậy?”, ông tám trầm giọng hỏi.
“Cứu tôi với… Cứu tôi với, Chủ tịch Lâm… xin cậu đừng giết tôi… Đừng đâm tôi…”, Nam Cung Phi Dương gào lên.
“Anh cậu Nam Cung Tùng đâu?”.
“Cứu tôi với… Cứu tôi với…”
“Những người khác đâu? Gia tộc chi thứ bây giờ thế nào rồi?”.
“Cứu tôi với…”
Nam Cung Phi Dương không ngừng la hét.
Dù ông tám hỏi thế nào, ông ta cũng chỉ thốt ra được mấy câu kia.
Ông tám buông tay ra, lắc đầu nói: “Bị điên thật rồi”.
“Đang yên đang lành, tại sao lại bị điên nhỉ?”.
Người ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.
“Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Rõ ràng đây là kiệt tác của thần y Lâm”.
Ông tám lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: “Lập tức lên núi, xem có thể ngăn cản được thần y Lâm không”.
“Vâng”.
“Ông tám, Nam Cung Phi Dương thì tính sao bây giờ?”.
“Đưa cậu ta về chữa trị, để xem chữa khỏi xong cậu ta có nói được tin gì có giá trị hay không. Nếu không chữa khỏi thì đuổi đi, cho cậu ta tự sinh tự diệt”.
“Vâng, ông tám”.
Người kia nói xong liền đưa Nam Cung Phi Dương lên xe rồi xuống núi.
Còn đám ông tám thì tiếp tục lên núi.
Chỉ có
Bởi vì bọn họ gặp được đoàn xe của Dương Hoa đang xuống núi.
Có lẽ không phải là gặp được, mà là người của Dương Hoa hình như đang chờ bọn họ.
Một đệ tử đảo Vong Ưu vội vàng xuống xe, chạy sang mở cửa.
Lâm Chính bước xuống.
Lúc này, trông anh chẳng khác nào một người bình thường, bộ quần áo dính đầy máu trước đó đã được thay ra, hơn nữa khí sắc có vẻ rất tốt.
Người của ông tám nhìn thấy thế, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
Tất cả bọn họ đều biết Chủ tịch Lâm.
Dù sao gương mặt này của anh quả thực rất khó quên, những ai từng xem thời sự thì đều không thể quên được gương mặt này…
“Ông tám?”.
Lâm Chính lấy thuốc lá ra, vốn định châm một điếu, nhưng rồi lại thôi.
Ông tám cũng xuống xe.
Ông ta đưa mắt nhìn đoàn xe trước mặt, bình thản nói: “Chủ tịch Lâm đ ến đón tôi đấy à?”.
“Coi như là thế đi”.