Chương 2416
“Anh trai, chỉ có Ma Hỏa Lệnh thì hoàn toàn không đủ!”.
“Cô có ý gì?”.
“Ma Hỏa Lệnh chỉ là tư cách tham gia đại hội, nhưng thân phận tham gia đại hội thì sao? Anh trai, anh có không?”, người phụ nữ kia nói.
“Thân phận?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Anh trai, vừa nhìn là biết anh không phải người của Đông Hoàng Giáo chúng tôi! Nếu anh cầm Ma Hỏa Lệnh đến Đông Hoàng Giáo chúng tôi, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi núi Đông Hoàng, thậm chí sẽ rước lấy họa sát thân!”, người phụ nữ kia nói.
“Sao lại nói vậy?”.
“Anh trai à, anh dám đến núi Đông Hoàng tham gia đại hội Đông Hoàng thì chắc cũng biết đại hội Đông Hoàng này có ý nghĩa gì! Bây giờ Đông Hoàng Giáo chúng tôi chia năm xẻ bảy, chia thành rất nhiều phái, các phái đều được dẫn đầu bởi các đại trưởng lão. Nhiều trưởng lão hi vọng có thể dùng sức mạnh áp đảo quần hùng ở đại hội, xưng hùng núi Đông Hoàng, kế nhiệm chức vị giáo chủ Đông Hoàng Giáo, trở thành Đông Hoàng Thần Quân tiếp theo!
Nhưng… thực lực giữa các đại trưởng lão và các phe phái lại không ở cùng trình độ. Có trưởng lão thực lực non yếu, rõ ràng không phải đối thủ, không có hi vọng tranh chấp chức vị giáo chủ, nhưng bọn họ lại không cam tâm, thế thì phải làm thế nào? Rất đơn giản! Đó là mời người chi viện!”.
“Nhiều trưởng lão âm thầm liên lạc cao thủ ở ngoài núi, đạt được thỏa thuận với bọn họ, mời bọn họ đến núi Đông Hoàng đại diện cho mình tham gia đại hội, đợi có được chức vị giáo chủ sẽ cho họ lợi ích!”.
“Vì vậy, hiện nay có không ít người từ trời nam đất bắc hội tụ về núi Đông Hoàng!”.
“Đương nhiên, cũng có không ít người không được mời muốn vào đây vớt chút lợi ích!”.
“Anh trai, thực lực của anh mạnh như
Người phụ nữ chậm rãi nói, kể hết mọi chuyện cho Lâm Chính.
Lâm Chính nghe vậy kinh ngạc không thôi.
Không ngờ lại còn chuyện thế này.
“Hóa ra là vậy”.
Anh gật đầu, thu tay về.
“Nếu vậy thì tôi sẽ tha cho các người một mạng. Các người đưa tôi tham gia đại hội, tôi sẽ không làm các người bị thương”.
“Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh!”.
Người phụ nữ kích động nói.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đại nạn không chết ắt có hậu phúc.
“Sư huynh, anh không sao chứ?”, người phụ nữ dìu người đàn ông dậy, vội hỏi.
“Tôi không sao…”, người đàn ông thở ra một hơi khí đục, nói giọng khản đặc.
“Bây giờ chúng ta mau đi thôi”.
“Được…”.
Người đàn ông nhìn thật sâu vào Lâm Chính một lúc, trong mắt còn có vẻ kiêng dè.
“Sư huynh, bây giờ các sư huynh khác đều đi lại khó khăn, chúng ta phải quay về nhờ sư phụ phái người đến đưa bọn họ về”, thiếu nữ trước kia đi đến, dè dặt nói.
Người đàn ông liếc nhìn hiện trường, vẻ mặt hơi âm trầm. Hắn đẩy người phụ nữ kia ra, khẽ giọng nói: “Các cô đi đến chỗ sư phụ thử gọi vài sư đệ đến đây, chắc hẳn là có vài người bị thương không quá nặng, nói bọn họ đến đây phụ khiêng người”.