Chương 2441
Trịnh Đan dẫn đoàn người ập vào trong. Đồng thời lúc này cửa chính cũng có không ít người lao vào.
Một lúc sau, Lâm Chính và Tưởng Xà đã bị vây chặt.
“Các người…các người định làm gì?”, Tưởng Xà run rẩy hét lên.
“Làm gì à? Đương nhiên là tính sổ rồi!”, một người đàn ông với con dao màu đen được dắt ngang eo bước tới, nhìn Tưởng Xà bằng vẻ vô cảm.
“Tả hộ pháp?”, Tưởng Xà nhận ra đây chính là Tả hội pháp hiển hách của Cổ Linh Đường.
“Người của Thanh Hà Đường đâu?”, Trịnh Đan nhìn xung quanh, cô ta khẽ chau mày.
“Nói, bọn họ trốn đâu cả rồi?”
“Bọn họ…”, Tưởng Xà lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào.
“Trịnh Đan nói cho bổn hộ pháp biết, ai là người hại Thiếu Minh?”, Tả hộ pháp lạnh lùng nói.
“Chính là người này”, Trịnh Đan chỉ vào Lâm Chính.
“Được rồi! Thiếu Minh là con trai của đường chủ, là hi vọng của Cổ Linh Đường, giờ cậu ấy bị thương nặng, đường chủ sẽ không bỏ qua đâu. Kẻ này đã ở đây thì đợi tôi xử lý”, Tả hộp pháp vừa nói vừa rút con dao ở eo ra và đi về phía Lâm Chính.
Hắn mang theo sát khí hừng hực. Đám đông vội lùi lại.
“Tôi sẽ chặt đầu hắn giao cho đường chủ”, Tả hộ pháp gầm lên, con dao chém về phía đầu của Lâm Chính. Lâm Chính đưa tay lên, đầu ngón tay của anh lóe lên tiếng sáng, tiếp xúc trực tiếp với con dao.
Keng! Con dao gãy làm hai. Tả hộ pháp nín thở. Lâm Chính lật bàn tay, siết cổ của Tả hộ pháp và nhấc lên.
Hai chân của Tả hộ pháp rời khỏi mặt đất. Hắn điên cuồng giãy giụa…
“Tả hộ pháp”, đám đông kêu lên.
“Nhóc! Thả Tả hộ pháp ra, nếu không tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt đấy”, một người khác của Cổ Linh Đường gầm lên.
“Khiến tôi đẹp mặt sao?”, Lâm Chính quay qua, điềm đạm nói: “Được thôi!
“Được lắm! Mẹ kiếp!”, người kia tức giận, lập tức lao lên.
“Sư huynh, mau quay lại”, Trịnh Đan kêu lên.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Người này tung quyền về phía Lâm Chính nhanh như điện xẹt. Tuy nhiên, hắn còn chưa tiếp cận được anh thì Lâm Chính đã giơ chân đạp cho hắn một phát.
Bụp! Hắn bị đạp bay ngược lên nóc miếu đường, bắn vọt ra ngoài, đập mạnh xuống đất và bất động.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
“Kẻ này biết kungfu. Chúng ta không được khinh suất. Mọi người cùng xông lên. Tôi không tin, một mình hắn có thể đối phó được với nhiều người như thế này”, Trịnh Đan gào lên.
“Được. Tất cả cùng xông lên”.
“Gi ết chết hắn đi”, cả đám gào lên và nhào về phía Lâm Chính.
“Á”, Tưởng Xà hét lên, quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng cả miếu đường đã bị người của Cổ Linh Đường bao vây. Lúc này dù cô ta có mọc cánh cũng khó thoát được. Một vài người lập tức lao lên ghì cô ta xuống. Tưởng Xà vội né.
“Ha ha, Tưởng sư muộn, đừng chạy nữa. Cùng chúng tôi về Cổ Linh Đường thôi”.
“Thanh Hà Đường có khác gì ăn mày đâu. Cô lưu luyến làm gì. Cổ Linh Đường cũng đã nuốt gọn mấy phe phái khác rồi. Giờ đây chúng tôi mạnh lắm. Người lại đông. Sư phụ chúng tôi còn chuẩn bị tranh chức giáo chủ nữa. Đi theo chúng tôi cô sẽ được sống sung túc. Yêm tâm đi, cô xinh đẹp như vậy. Chúng tôi sẽ thương cô lắm”.
“Đúng vậy! Chúng tôi sẽ thương yêu cô. He he”, hai người đàn ông cười dữ tợn. Họ vồ về phía Tưởng Xà.