Sau khi Lâm Chính rời đi, một mình Mã Hải ngồi trong phòng làm việc, có thể nói là nhấp nhổm không yên.
Khang Gia Hào bị Kỷ Văn gọi về văn phòng luật sư, bắt tay vào chuẩn bị tài liệu về Tiêu Nghị.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ đương nhiên không thể kiêng dè gì nữa, cá chết lưới rách cũng phải làm một trận ra trò.
Nhưng Mã Hải biết, cho dù bây giờ Khang Gia Hào có đầy đủ chứng cứ, thì cũng không thể lật đổ Tiêu Nghị, dù sao đằng sau Tiêu Nghị cũng là cả Nam Phái. Nam Phái chỉ cần kéo dài mấy ngày, thì Dương Hoa sẽ gặp nguy hiểm lớn.
"Mã Hải!".
Cửa bị đẩy ra.
Từ Thiên băng bó toàn thân bước vào.
"Ơ, sao ông lại đến đây?", Mã Hải thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Tôi đến tìm Chủ tịch Lâm".
"Chủ tịch Lâm đi rồi".
"Đi đâu?".
"Tôi không biết, cậu ấy không nói với tôi".
"Thế à…"
"Ông sao thế?".
Thấy vẻ mặt Từ Thiên khác lạ, Mã Hải vội hỏi.
"Tôi phải về Nam Thành!", Từ Thiên trầm giọng nói.
"Nam Thành xảy ra chuyện sao?".
"Chuyện tôi nằm viện bị người ta đồn tới Giang Thành, mấy đàn em của tôi không ngồi yên được nữa. Bây giờ bố tôi và anh tôi đang nghĩ cách áp chế bọn họ, nhưng tình hình khá tệ, tôi phải nhanh chóng trở về trấn áp, nếu không Nam Thành sẽ đại loạn", Từ Thiên thở dài.
"Vậy à… Cũng được, ông cứ về đi, ông ở đây cũng không giúp được gì, chờ xử lý xong chuyện của công ty, tôi sẽ nói chuyện này với Chủ tịch Lâm, đến lúc đó xem cậu ấy có giúp được gì không".
"Không cần đâu, đây là chuyện của tôi, đừng làm phiền đến Chủ tịch Lâm. Nói ra cũng mất mặt, tôi vừa đi một lúc, đàn em đã gây ra chuyện này, đây là vấn đề của tôi", Từ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Mã Hải: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mã Hải, ông giúp tôi một việc, chuyển lời của tôi đến Chủ tịch Lâm, nếu cậu ấy có thời gian thì đến bệnh viện xem nhé".
"Xem cái gì?".
"Đương nhiên là cháu gái tôi rồi", Từ Thiên thở dài nói: "Nó đã bỏ ăn mấy ngày rồi".
Mã Hải nghe thấy thế, khẽ gật đầu.
Ông ta cũng đã nghe nói chuyện của Từ Sương Huyền, từ phần đầu trở xuống bị liệt toàn bộ, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được, huống hồ là một cô gái còn trẻ.
Từ Thiên vội vàng rời đi.
Mã Hải tiếp tục ngồi trong phòng làm việc, sốt ruột chờ tin.
Ngồi đến nửa đêm, cuối cùng ông ta cũng không chịu được, ngủ gật ở sô pha.
Nhưng ngày hôm sau, trời vừa sáng…
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Giám đốc Mã! Giám đốc Mã! Không hay rồi!".
Mã Hải lập tức bừng tỉnh, mở cửa ra,
chỉ thấy thư ký xông vào, gấp gáp nói: "Giám đốc Mã, vừa nãy bên nhà máy gọi điện thoại tới, nói nhà máy của chúng ta… bị niêm phong rồi".
"Cái gì?".
Sắc mặt Mã Hải trắng bệch, như bị sét đánh ngang tai.
"Mau, lập tức thông báo với Khang Gia Hào, bảo bọn họ lập tức đến nhà máy, chuẩn bị xe đi với tôi ngay!".
"Vâng… vâng giám đốc Mã!".
Thư ký vội vàng chạy đi thu xếp.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe con lái như bay về phía hai nhà máy dược phẩm của Dương Hoa.
Khi Mã Hải hộc tốc đến nơi, cả nhà máy đã rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, không ít người mặc đồng phục cảnh sát đang đi ra đi vào, rất nhiều công nhân bị tập trung lại.
Nhà máy đã hoàn toàn tê liệt.
Sao lại thế này?
Sắc mặt Mã Hải đờ đẫn, sửng sốt nhìn cảnh tượng này.
Đúng lúc này, lại một chiếc xe cảnh sát dừng ở cổng nhà máy.
Hai cảnh sát xuống xe.
"Xin hỏi ông là giám đốc Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa sao?", một cảnh sát hỏi.
"Là tôi, đồng chí, xin hỏi có chuyện gì sao?", Mã Hải cố gắng kiềm chế cảm giác thấp thỏm trong lòng, hỏi.
"Chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nghi ngờ ông và tập đoàn Dương Hoa sản xuất thuốc giả, mời ông đi theo chúng tôi để tiếp nhận điều tra".
"Ơ…"
Mã Hải cả kinh, còn định nói gì đó, nhưng đã bị đưa lên xe cảnh sát.
“Giám đốc Mã!", thư ký vội kêu lên.
"Mau gọi cho Khang Gia Hào, mau gọi cho Chủ tịch Lâm!", Mã Hải kêu lên, sau đó chiếc xe rời đi.
Bên ngoài.
Một đám người đang đứng chứng kiến mọi chuyện.
"Cậu chủ Tư Đồ, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?", Tiêu Nghị mỉm cười hỏi.
"Hài lòng, rất hài lòng! Nhưng vẫn chưa đủ!", ánh mắt Tư Đồ Kính dữ tợn, lạnh lùng nói: "Hôm nay, tôi muốn tập đoàn Dương Hoa sụp đổ hoàn toàn! Phương Thị Dân đã đến chưa?".
"Đã xuống máy bay rồi!".
"Tốt, lập tức bắt đầu đi".