Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2497


trước sau

Chương 2497

Chỉ trích tất cả trưởng lão trước mặt mọi người?

Điên rồi sao?

Chẳng lẽ người này không có đầu óc?

“Các vị trưởng lão, tôi đã nói rồi, cần phải diệt trừ người này. Bây giờ các người thấy chưa? Người này nói năng lung tung, mê hoặc mọi người. Nếu không diệt trừ cậu ta, các người còn muốn làm giáo chủ sao? E là làm trưởng lão cũng không xong!”, Thiếu Hải nhếch khóe miệng, liên tục cười nhạt, nói.

Ông ta rất hài lòng với câu nói của Lâm Chính.

Ông ta vốn muốn mượn đao giết người, lợi dụng đám người Tô Mạc Vân tiêu diệt Lâm Chính, không muốn bị Lâm Chính nhìn thấu.

Vốn dĩ Thiếu Hải cho rằng chiêu này đã thất bại, nào ngờ câu nói của Lâm Chính lại khiến bản thân mình đứng về phía đối lập với tất cả trưởng lão.

Đây đúng là tự tạo nghiệt, không thể sống!

“Người trẻ tuổi, cậu đang nói cái gì?”.

Quả nhiên, Tô Mạc Vân không kiên nhẫn nổi nữa, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính quát.

Đại trưởng lão lên tiếng, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình.

Rõ ràng câu nói của Lâm Chính đã chạm vào giới hạn của Tô Mạc Vân.

Cũng đã chạm vào giới hạn của mỗi một trưởng lão.

Đây là đang khiêu khích quyền uy của bọn họ!

Nghi ngờ uy nghiêm của bọn họ!

“Trưởng lão Tô, tôi nói có gì không đúng sao?”.

Lâm Chính nhìn thẳng vào Tô Mạc Vân: “Ngay cả Du Linh và Bàng Lương cũng bị ông ta đánh bại dễ dàng, ông bảo bọn họ đi, bọn họ có thể đấu được mấy chiêu? Không phải đưa đầu vào chỗ chết thì còn là gì? Ông có quan tâm đ ến mạng sống của bọn họ không?”.

“Đánh bại người này là vì lấy nhẫn Đông Hoàng, là vì chọn ra giáo chủ Đông Hoàng Giáo! Tất cả đều là vì Đông Hoàng! Vì tất cả mọi người của Đông Hoàng Giáo! Xung phong vì đại nghĩa

là chuyện mà mỗi đệ tử đều không chùn bước! Như vậy có gì sai? Chẳng lẽ cậu hi vọng đệ tử của giáo ta đều là chuột nhắt tham sống sợ chết? Người như vậy có tư cách gì làm người trong giáo?”, Tô Mạc Vân lạnh lùng nói.

“Nếu đã như vậy, vì sao trưởng lão các người không lên? Chỉ nấp ở sau lưng chỉ tay năm ngón, ngồi xem đệ tử chết thảm?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Tô Mạc Vân nhíu mày, không lên tiếng.

Các đệ tử vô cùng thất vọng.

Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra?

E rằng những trưởng lão này lên cũng chưa chắc có thể đối phó được người canh mộ.

Nếu không phải vì sợ chết, đối diện với nhẫn thần gần trong gang tấc, ai lại trơ mắt đứng nhìn?

Liễu Thị Phụng tức giận nói: “Họ Lâm kia, cậu đừng nói một cách hùng hồn oai phong như vậy! Cậu nói chúng tôi sợ chết không dám lên, vậy còn cậu thì sao? Cậu có bản lĩnh như vậy thì khiêu chiến với lão tiền bối đó đi!”.

“Đúng vậy, không phải cậu nói cậu là đường chủ của Thanh Hà Đường sao? Nếu đã như vậy, cậu cũng là người của Đông Hoàng Giáo! Cậu chỉ trích chúng tôi tham sống sợ chết, còn cậu thì sao? Không phải cũng rụt về phía sau sao?”, lại có trưởng lão lên tiếng.

“Nói cho cùng không phải cậu đang nói về bản thân cậu hay sao?”.

“Đừng tự cho mình cao thượng! Cậu giỏi thì lên đi!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện