Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2505


trước sau

Chương 2505

“Đây chính là Bất Bại Thần Công sao? Thật….đáng sợ!”

“Bại dưới dưới tuyệt chiêu này cũng không oan!”

“Quả nhiên danh bất hư truyền!”, đám đông bàn tán xôn xao. Ai cũng run rẩy.

“Được rồi, tiếp theo đến lượt ai muốn khiêu chiến với lão phu? Cùng lên đi, lão phu giết vẫn chưa đã”, ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

Đám đông nhìn nhau. Không một ai dám đứng ra nghênh chiến. Lúc này có lẽ đến các vị trưởng lão cũng chưa chắc đã giải quyết được tình hình.

Tô Mạc Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Thị Phụng. Hai người lẳng lặng gật đầu giống như đưa ra quyết định gì đó rồi bước tới.

Đúng lúc này, có giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông già, tôi vẫn chưa chết mà đã vội thách đấu với người tiếp theo rồi sao?”

Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Ông lão cũng vội vàng quay lại. Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra chống người đứng dậy. Cảnh tượng đó khiến đám đông hết hồn.

“Cái gì? Cậu…chưa chết à?”, ông lão bất ngờ. Ông ta nhớ là mình đã đánh trúng tim Lâm Chính rồi mà.

Với sức mạnh đó thì cậu ta chết chắc rồi mới phải. Tại sao cậu ta còn sống chứ? Chẳng lẽ có gì sơ suất?

Ông lão nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh run rẩy đứng dậy, lấy châm bạc ra và ghim lên ngực mình.

Trong nháy mắt, hơi thở của Lâm Chính dần ổn định, anh cũng đứng vững hơn. Có vẻ như châm bạc đã giúp anh ổn định được thương thế.

Thế nhưng lúc này người anh chẳng có chỗ nào là lành lặn, tứ chi đều xuất hiện những vết rách, vùng ngực bấy nhầy, quần áo nhuộm máu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.

“Được lắm!”, ông ta gật đầu: “Bị đánh như thế mà không chết, cậu có thể tự hào về chính mình đấy. Chỉ có điều…cậu hơi ngốc”.

“Ngốc sao?”,

Lâm Chính thở nhẹ, nhìn ông ta bằng vẻ khó hiểu.

“Đương nhiên, cậu rất ngốc. Nếu cậu giả vờ chết là có thể sống rồi. Vậy mà cứ thích đứng lên. Cậu chê lão phu để cậu chết toàn thây hả? Cậu muốn bị phanh thây thì mới cam tâm sao? Tại sao không ngoan ngoãn nằm đó giả chết đi?”, ông ta lắc đầu.

“Ngoan ngoãn nằm đó giả chết?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Như vậy có thể giết được ông sao?”

“Sao? Cậu vẫn còn muốn giết tôi?”, ông ta trố tròn mắt, cười ha ha: “Cậu cảm thấy mình đủ tư cách không?”

“Chắc là đủ rồi đấy”, Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên lấy ra toàn bộ số kim của mình và đâm vào cơ thể.

Ông lão ngưng cười, nhìn chăm chăm hành động của Lâm Chính.

“Trước đó ông nói là ông dùng toàn bộ sức lực nhưng có lẽ có một điều mà ông không biết”.

“Điều gì?”, ông ta trầm giọng

“Tôi…chưa dùng hết sức lực”, Lâm Chính nói.

Lời nói của Lâm Chính khiến ông lão cảm thấy bất ngờ.

“Cậu chưa dùng hết sức sao? Hừ, đúng là đồ chán sống. Cậu có tư cách gì mà nói câu đó?”, đôi mắt ông lão hừng hực sát ý. Rõ ràng là ông ta đang phẫn nộ trước lời nói của Lâm Chính.

Có không ít người nhìn số châm bạc trên người Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Trò gì vậy?”

“Hình như là châm bạc”.

“Châm bạc? Cậu ta đang điều trị vết thương à?”

“E rằng không chỉ có vậy, có thể là tận dụng châm bạc để kích hoạt các huyệt vị giúp gia tăng tốc độ và sức mạnh nữa”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện