Chương 2537
Ngoài khoen kéo này ra thì không còn gì nữa. Lâm Chính cầm lấy chiếc khoen và giật mạnh. Thế nhưng anh phát hiện ra chiếc khoen không hề nhúc nhích.
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.
“Đó là bài kiểm tra truyền thừa!”
Một ông cụ đứng bên cạnh cung Đông Hoàng lên tiếng: “Đông Hoàng Thần Quân cần có tài. Nếu chỉ dùng những thủ đoạn thông thường để có được nhẫn thì vẫn chưa xứng đáng để trở thành Đông Hoàng Thần Quân. Cậu phải dùng sức lực của mình kéo được chiếc khoen đó ra thì mới lấy được truyền thừa. Nếu không được thì cậu đành phải để lại chiếc nhẫn ở đó để nhường cho người khác có năng lực giỏi hơn?.
“Còn có quy định như vậy à? Hừ, tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng mà lại phải sợ bài kiểm tra này sao?”, Lâm Chính ung dung đáp lại. Anh điều động sức mạnh trong cơ thể và kéo mạnh.
Chiếc khoe dần dần đươc kéo ra từng chút một. Lâm Chính cũng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Chiếc khoen nặng quá!
Đúng lúc này một luồng sáng mạnh từ bên cạnh dội thẳng vào lưng của Lâm Chính…
Lâm Chính quay mạnh lại phía sau. Lúc này anh phát hiện ra có một con dao bay đang phóng tới.
Anh vội buông tay khỏi chiếc khoen, chộp lấy con dao bay. Thế nhưng khoảnh khắc anh sắp chộp được con dao thì…
Bùm! Con dao lập tức nổ bùm trước mặt anh, những mảnh dao sắc bén cứa vào người Lâm Chính.
Ám khí sao? Lâm Chính nín thở, vội vàng né tránh.
Do khoảng cách quá gần nên dù phản ứng cực nhanh thì anh cũng bị sáu, bảy mảnh dao ghim vào người. Máu tươi túa ra. Trông anh vô cùng chật vật. Anh vội lấy mảnh dao ra khỏi người .
Sau khi lấy ra anh mới biết là những mảnh dao
Lúc này họ thấy trên nóc của tòa cung, có vài người đang đứng. Một người thanh niên mặc áo bào màu trắng, một cô gái tóc ngắn và một bà cụ đang cầm gậy. Ba người xuất hiện khiến đám đông sục sôi.
“Đó là thái thượng trưởng lão!”
“Cả Đường công tử!”
“Bọn họ luôn ở đây sao?”
“Xem ra…bọn họ muốn đoạt nhẫn rồi!”, đám đông nhìn chăm chăm.
“Mưu mô gớm. Bọn họ không đi tìm nhẫn mà luôn đợi ở cung Đông Hoàng này. Tới khi đó chỉ cần đoạt nhẫn là được!’
Đám đông xì xầm. Có vẻ như họ cảm thấy hành động của ba người kia rất vô liêm sỉ.
Chỉ là ba người họ chẳng thèm bận tâm. Ai có được nhẫn thì người đó làm giáo chủ. Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ không cần bận tâm tới lời đàm tếu.
Lâm Chính liếc nhìn ba người họ rồi lại nhìn những người trong ban tổ chức: “Bọn họ làm vậy mà không bị coi là phá vỡ quy tắc à?”
“Giờ cậu vẫn chưa có được truyền thừa và trở thành Đông Hoàng Thần Quân thì những người khác đều có tư cách đoạt nhẫn trong tay cậu”, một người lên tiếng.
Lâm Chính đanh mắt, lấy ra ít thuốc mà trước đó đã chuẩn bị sẵ. Anh bỏ vào miệng rồi hét lên với Liễu Thị Phụng: “Mấy người này là ai vậy?”
“Thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh! Bên cạnh là Đường Thiên Hạo – Đường Công Tử”.
Lâm Chính khẽ gật đầu.