Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2554


trước sau

Chương 2554

Lâm Chính chẳng buồn đấu võ mồm với Phong Tín Tử, anh phất tay: “Đi sắp xếp đi”.

Người kia thấy thế cũng không nhiều lời nữa, chỉ đành làm theo.

Một lát sau, hàng người bên phía Lâm Chính lại dài hơn gần gấp đôi.

Các đệ tử của Bách Thảo Đường thấy thế thì đều hừ mũi khinh thường.

“Sư phụ, anh ta cũng huênh hoang quá đi mất!”.

“Anh ta còn trẻ như vậy đã lên làm giáo chủ, nên nghĩ cái gì mình cũng làm được. Bách Thảo Đường chúng ta không thể khuất phục trước anh ta được!”.

“Phải đấy, cùng lắm chúng ta không ở lại Đông Hoàng Giáo này nữa”.

“Đúng!”.

Các đệ tử nhao nhao nói.

Trưởng lão kiêu căng ngạo mạn, không coi giáo chủ ra gì, nên các đệ tử này cũng vậy.

Ngẫm kĩ thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Bách Thảo Đường là phe phái y dược, ở trong giáo phái ngày nào cũng đánh đánh giết giết như Đông Hoàng Giáo quả thực có địa vị cực kỳ cao.

Trong Đông Hoàng Giáo có thể không có các phe phái khác, nhưng chắc chắn phải có Bách Thảo Đường.

“Không cần quan tâm nhiều như vậy, lát nữa cậu ta không chữa xong cho những người bị thương này, để xem cậu ta xử lý thế nào?”, Phong Tín Tử lạnh lùng hừ một tiếng.

Mọi người gật đầu.

“Bây giờ có thể bắt đầu được chưa, Lâm giáo chủ?”, Phong Tín Tử hỏi Lâm Chính.

“Được rồi”.

Lâm Chính gật đầu.

Đệ tử đang đứng bên

cạnh lư hương lập tức châm hương.

Cuộc thi y thuật chính thức bắt đầu.

Hai người bắt đầu khám chữa.

Phong Tín Tử đúng là cao thủ y đạo, bà ta chỉ cần liếc mắt nhìn đệ tử ở trước mặt là biết ngay tình hình vết thương của đối phương, rồi lập tức châm cứu kê đơn, tốc độ rất nhanh. Mỗi đệ tử chỉ mất mười mấy giây đã khám xong, sau đó đến người thứ hai, người thứ ba…

Chỉ trong 1 phút đã có năm người được cứu chữa.

Người của Bách Thảo Đường ai nấy đều mỉm cười.

Tốc độ này đã là rất thần kỳ rồi.

Còn các giáo chúng được cứu chữa cũng vô cùng mừng rỡ.

“Trời ơi, vết thương trên người tôi không đau nữa rồi”.

“Tôi cảm giác hình như tay mình không sao nữa”.

“Đây chính là y thuật của Phong trưởng lão sao?”.

“Kỳ diệu quá! Phong trưởng lão đúng là Hoa Đà tái thế!”.

“Cũng may chúng ta có Phong trưởng lão!”.

Mọi người vô cùng cảm khái, lần lượt vái lạy tạ ơn Phong Tín Tử.

Phong Tín Tử hừ một tiếng, lạnh lùng quát: “Tất cả hãy yên lặng cho tôi, đừng có làm ồn, ảnh hưởng đến việc bắt mạch của bổn trưởng lão”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện