Chương 2567
“Lui xuống đi”.
“Vâng… Vâng… giáo chủ”.
Đám người Tưởng Xà run lẩy bẩy nói.
Trong lòng bọn họ đang rất phức tạp.
Nếu khi xưa bọn họ không rời khỏi Thanh Hà Đường mà chọn đứng cùng thuyền với Lâm Chính, e rằng bây giờ Thanh Hà Đường đã là phe phái số một ở Đông Hoàng Giáo, còn bọn họ… cũng sẽ đứng trên vạn người.
Chỉ tiếc thế giới này không có nếu như…
Tưởng Xà rất muốn biết Lâm Chính có thái độ thế nào với bọn họ, nhưng bọn họ không hề biết Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm đ ến đám người họ.
Mấy ngày nay Lâm Chính vẫn luôn xử lý vết thương cho những người bị thương trong Đông Hoàng Giáo.
Tính toán thời gian thì cũng nên quay về rồi.
Trong cung Đông Hoàng.
“Giáo chủ! Người đã được đưa tới đây!”, Lưu Mã đi tới, cung kính nói với Lâm Chính.
“Khiêng vào đây đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vẫy tay.
Một bà lão gầy như cây củi khô, tuổi già sức yếu được khiêng vào.
Người đó… chính là Phong Tín Tử.
Lúc này bà ta đã bị đánh gãy hai tay hai chân, giống như người tàn phế.
“Lấy châm lại đây”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Lưu Mã vội vàng chạy đi.
Chốc lát sau, ông ta cung kính nâng châm bạc tiến tới.
“Cậu định… làm gì?”, Phong
“Chữa trị cho bà”.
Lâm Chính đáp.
Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý vừa đấm vừa xoa.
Phong Tín Tử có uy tín rất cao trong giáo chúng, nhiều giáo chúng Đông Hoàng Giáo được Phong Tín Tử cứu mạng. Nếu giết bà ta, chắc chắn sẽ khiến nhiều giáo chúng bất mãn.
Có lẽ lúc đó bọn họ không thể hiện ra, giấu ở trong lòng, nhưng như vậy cũng chôn giấu mầm họa.
Mặc dù Lâm Chính rất ghét Phong Tín Tử, nhưng anh cũng phải lấy đại cục làm trọng.
Đương nhiên, nếu khi trước không trừng phạt Phong Tín Tử nghiêm khắc, uy tín của giáo chủ anh sẽ mất hết. Vì vậy, anh cho người đánh tàn phế hai tay hai chân Phong Tín Tử, nhốt vào tử lao, nhưng lại không giết bà ta.
Không giết bà ta là có mục đích khác.
“Chữa trị cho tôi… Cậu… Cậu nói… Cậu sẽ chữa trị cho tôi?”, Phong Tín Tử hé mắt, yếu ớt nói.
Đôi mắt mờ đục lóe lên vẻ kinh ngạc.