Đúng vậy, dù tập đoàn Dương Hoa rất mạnh và nắm ưu thế về phương thuốc nhưng vẫn có hạn chế. Chuyện gì cũng phải có kế hoạch của nó. Tập đoàn Dương Hoa mới thành lập được bao lâu chứ? Vậy mà đã muốn bẻ cổ Thượng Vũ sao? Vậy thì khác gì là chán sống?
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, cứ làm theo là được”.
“Chúng ta không thắng được đâu”.
“Tôi có nói là để thắng đâu”.
“Cái gì?”, Mã Hải đơ người, tưởng mình nghe nhầm.
“Từ đâu tới cuối tôi đâu có ý định là sẽ phải thắng đâu. Đối với tôi chỉ cần hành động thôi đã là thắng rồi. Mã Hải, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu cơ hội. Dương Hoa dù có bị trọng thương thì tôi cũng có thể phục hồi nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Thậm chí, tôi có thể khiến nó phát triển hơn nữa. Tập đoàn Thượng Vũ thì khác, bọn họ bị trọng thương thì không thể nào hồi phục nhanh như chúng ta được. Tôi muốn ông chiến đấu, chiến đấu hết sức lực dù có phải phá sản”.
Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng. Mã Hải chết lặng.
Ông ta nhìn trân trân Lâm Chính, thấy sắc mặt nghiêm túc của anh thì ông ta đành thở dài: “Chủ tịch Lâm yên tâm, chuyện này…cứ giao cho tôi đi”.
Sự việc đã tới bước này thì Dương Hoa với Thượng Vũ coi như đã kết thù, dù sao lưới rách cá chết mà, chủ tịch Lâm đã nói vậy thì ông ta cũng không còn gì phải sợ nữa…
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Từ Thiên đâu?”
“Về rồi ạ, nói là ở Nam Thành có việc”, Mã Hải ngập ngừng.
“Tôi biết rồi, phía bên này giao cho ông.Tôi về trước đây”, Lâm Chính phủi bụi trên người, lấy ra một cây kim cắm vào cổ. Ngay lập tức, khuôn mặt anh thay đổi đi nhiều, đã không còn vẻ đẹp trai của chủ tịch Lâm nữa mà quay lại dáng vẻ của chàng rể Lâm Chính bạc nhược.
“Chủ tịch Lâm”.
“Còn chuyện gì nữa không?”, Lâm Chính hỏi.
“Là thế này, lúc Từ Thiên quay về có nói rằng…hi vọng cậu có thể tới bệnh viện thăm Từ Sương Huyền…Ông ta đã nắm được mọi chuyện rồi, cũng đã dạy dỗ con bé. Ông ấy thay mặt Từ Sương Huyền xin lỗi cậu. Nếu có thể, hi vọng cậu có thể ra tay…”, Mã Hải ngập ngừng.
Lâm Chính chau mày, sau đó gật đầu: “Thôi được, so đo với cô nhóc cũng chẳng có nghĩa
lý gì. Muộn một chút tôi sẽ tới bệnh viện thăm Từ Sương Huyền”.
“Chủ tịch Lâm vất vả rồi”.
Ra khỏi công ty, Lâm Chính định tới chỗ y quán của Lạc Thiên. Nhưng anh còn chưa đi được thì điện thoại đã đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn. Anh chau mày và nghe máy.
“Lâm Chính đang ở đâu đó”, đầu dây bên kia là giọng nói do dự của Tô Quảng.
“Bố sao thế ạ?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Quảng im lặng, sau đó thở dài: “Lâm Chính, bố biết con và Tô Nhu sắp ly hôn rồi nhưng dù sao thì vẫn chưa xong mà. Vì vậy vẫn là con rể của bố. Nếu con rảnh…có thể về một chuyến không, Tô Nhu, con bé…”
Dường như Tô Quảng không biết phải nói như thế nào. Nhưng Lâm Chính đã hiểu.
“Bố yên tâm, giờ con về”.
“Xin lỗi…”, Tô Quảng giọng khàn đặc, sau đó tắt máy.
Lâm Chính đạp chân ga đi về hướng khu dân cư mà anh từng sống. Lúc lên lầu, Tô Quảng ra mở cửa cho anh.
“Cậu về đây làm gì?”, thấy Lâm Chính bước vào, Trương Tinh Vũ tức giận chỉ thẳng tay vào mặt anh và chửi.
“Tinh Vũ, sao bà có thể ăn nói như vậy được chứ? Lâm Chính dù gì cũng là con rể của nhà mình”, Tô Quảng khuyên can.
“Con rể sao? Nó cũng xứng chắc? Con rể tôi là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa! Không phải nó. Hơn nữa nếu không phải tại nó thì Tô Nhu nhà mình có thành ra thế này không?”, Trương Tinh Vũ kích động, cầm chổi định đánh Lâm Chính.
Thế nhưng lúc này có tiếng mở cửa. Tô Nhu bước ra trong dáng vẻ tiều tụ bước ra.
“Mẹ, mẹ dừng lại đi!”
“Tô Nhu! Cuối cùng con cũng chịu ra ngoài rồi", bà ta vui mừng kêu lên.
“Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Chính nữa. Lâm Chính…anh vào đi…”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính bằng vẻ đau khổ. Lâm Chính giật mình, dự cảm có điều gì đó chẳng lành. Nhưng anh vẫn gật đầu và bước vào. Tô Nhu lại đóng cửa phòng lại.