Chương 2695
“Cậu chắc là không quỳ chứ?”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.
“Chú! A Mộng thà chết cũng quyết không chịu nhục quỳ xuống. Dù sao thì cháu cũng đại diện cho thế gia Nam Cung”, Nam Cung Mộng nghiến răng nói.
Nam Cung Thống thở dài. Ông ta gật đầu, nói thẳng: “Được! Nam Cung Mộng. Cậu đã quyết định như vậy thì được, tôi tôn trọng ý của cậu, nhưng tôi không thể để thế gia Nam Cung bị chôn theo cậu được!”
Nói xong, Nam Cung Thống hét lớn: “Tất cả nghe đây. Bắt đầu từ giờ phút này, tôi tước bỏ chức gia chủ của Nam Cung Mộng. Nam Cung Mộng không còn phụ trách công việc liên quan tới thế gia Nam Cung nữa. Toàn bộ vấn đề lớn nhỏ của thế gia sẽ do tôi quyết định. Nghe rõ chưa?”
Đám đông thất kinh. Nam Cung Mộng cũng bàng hoàng: “Chú, tại sao?”
Nam Cung Mộng nghiến răng hỏi .
“Tôi nói rồi, tôi đang nghĩ cho thế gia Nam Cung”, Nam Cung Thống nói bằng vẻ vô cảm: “A Mộng, nếu cần thiết thì tôi có thể hi sinh cả cậu để có được sự yên bình”.
“Cái gì?”
Nam Cung Mộng trố mắt, vội vàng nói: “Chú…tại sao chứ?”
“Lý do rất đơn giản, không một ai của nhà thế gia Nam Cung có thể đối phó được với người này”, Nam Cung Thống đáp lại. Tác giả mới viết thêm bộ “Đệ nhất thần y”, hi vọng nhận được sự ủng hộ của độc giả.
“Lẽ nào cả chú cũng không đấu lại nổi cậu ta sao?”
“Khả năng chiến thắng cực thấp! Có khi…chưa tới 2%”, Nam Cung Thống trả lời.
Nam Cung Mộng nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta hóa đá.
“Chưa tới 2%? Không thể nào…tuyệt đối không thể?”, Nam Cung Mộng cảm thấy như phát điên.
Nam Cung Thống có thực lực mạnh như nào đương nhiên là ông ta biết. Đó là cao thủ số một của thế gia Nam Cung. Nạp Lan Thiên cũng không là gì.
Một kẻ mạnh
“Chú…rốt cuộc chuyện này là thế nào? Thần y Lâm thực sự mạnh tới mức đó sao?”, Nam Cung Mộng lầm bầm.
“Tôi không thể nói, nói ra chỉ càng thêm phiền phức. A Mộng, hãy tin chú của mình đi. Cậu lập tức quỳ xuống, tạ tội với thần y Lâm, lúc cần thiết thì bỏ cả mạng sống của mình ra. Đó là cách duy nhất để cứu được cái nhà này. Nếu như cậu không làm như vậy thì hôm nay thế gia Nam Cung máu sẽ chảy thành sông và thế hệ của cậu cũng khó mà giữ được”, Nam Cung Thống nói.
Nam Cung Mộng há hốc mồm. Ông ta còn định nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt già nua của Nam Cung Thống thì ông ta đành câm nín.
Ông ta thẫn thờ quay qua nhìn Lâm Chính. Đầu óc cảm giác trống rỗng. Toàn bộ xác chết dưới đất đều là của nhà Nam Cung. Máu tươi đã chảy thành dòng. Cảnh tượng trước mặt không khác gì địa ngục.
Tình huống…đang rất bất lợi cho thế gia Nam Cung.
Nam Cung Mộng hít một hơi thật sâu, nội tâm của ông ta đang đấu tranh dữ dội. Cuối cùng, ông ta lựa chọn nghe theo lời khuyên của chú mình, quỳ xuống đất: “Thần y Lâm…xin cậu dừng tay, đừng đánh nữa! Thế gia Nam Cung…thua rồi…”
Cảnh tượng đó khiến hiện trường hỗn loạn phải trở nên im lặng. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Nam Cung Mộng.
Đám đông sững sờ.
“Nhận thua?”
Lâm Chính gật đầu, vứt thanh kiếm trong tay tới trước mặt Nam Cung Mộng và thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì tôi cho ông một cơ hội, giết hết những người liên quan tới chuyện này. Sau đó từ nay về sau, mọi chuyện coi như xong. Ok chứ?”