Chương 2702
“Không phải ý của tôi là gì mà đặc tính của Bát Môn Độn Giáp Công là như thế. Con người có bát môn, nếu có thể đả thông thì sẽ có sức mạnh thần kỳ. Tuy nhiên muốn đả thông bát môn phải có được thiên thời địa lợi nhân hòa. Thiếu một cũng không được. Thời cơ chưa chín muồi mà mở bát môn thì chỉ có chết. Bát Môn Độn Giáp sử dụng cách thức đặc biệt để mở ra, đạt được sức mạnh vượt mức tưởng tượng. Nhưng vì là ép mở nên không sống được lâu. Tôi nói dễ hiểu thì là giờ Nam Cung Thống đang ép mở bát môn, đốt cháy sinh mệnh của mình để có được sức mạnh nhằm đấu với thần y Lâm. Ông ta nói nửa tiếng, tức là sau nửa tiếng thì ông ta cũng đốt cháy hết sức lực, như đèn cạn dầu nên chết là đương nhiên thôi. Hiểu chưa?”
Đám đông tái mặt.
“Chú…”, Nam Cung Mộng sững sờ.
“Ông tổ”, người nhà Nam Cung quỳ xuống, khóc nức nở.
“Thần y Lâm! Màn quyết đấu giữa chúng ta chỉ còn 30 phút. Vận mệnh của thế gia Nam Cung cũng chỉ nằm trong 30 phút này. Hi vọng sẽ có kết quả tốt”, Nam Cung Thống nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì trở nên nghiêm túc hơn: “Tới đi”.
“Cậu xem nhé”, Nam Cung Thống không dám lãng phí thời gian, ông ta hét lên và lao về phía trước. Lần này khí thế của ông ta không khác gì một quả bom bắn tới.
Mặt đất bắt đầu nứt toác. Ông ta hóa thành một luồng sáng lao tới.
“Âm Dương thuận nghịch diệu nan cùng. Nhị chí hoàn quy nhất cửu cung. Hưu môn! Mở ra!”, Nam Cung Thống hét lên, sức mạnh dường như bốc khói, chưởng đánh của ông ta hóa thành hàng nghìn tàn ảnh với khí thế hừng hực.
Lâm Chính đanh mắt, đưa tay lên đỡ đòn. Thế nhưng khoảnh khắc anh vừa tiếp xúc thì.
Rầm! Một luồng sức mạnh như điện giật lan truyền khắp cơ thể anh, tới từng tế
Lâm Chính nín thở. Tiên thiên cương khu…không ngăn nổi luồng sức mạnh này sao?
Khủng khiếp quá! Anh nghiến răng, cố hết sức điều động nội lực rồi lật bàn tay, chưởng vào ngực của Nam Cung Thống.
Xảo kình được tập trung vào chưởng đánh. Bỗng một giây sau, Nam Cung Thống hô lớn.
“Nhược năng liễu đạt Âm Dương lí, thiên địa độ lai nhất chưởng trung. Sinh môn! Mở ra!”
Vụt! Tiếng khí lưu nổ ra bên tai. Chưởng đánh của Nam Cung Thống tung ra một lần nữa, đối kháng với chưởng đánh của Lâm Chính.
Ầm! Cơ thể của Lâm Chính bay bật ra như một viên đạn, đập xuống đám đông. Cả đám người ngã rạp ra. Có mấy người còn nôn ra máu, bất tỉnh. Người bị Lâm Chính đập trực diện thì chết ngắc.
“Hả?”, đám đông sợ hết hồn, điên cuồng tản ra.
“Lâm Chính!”, Bích Trân thảng thốt.
“Giáo chủ! Cậu không sao chứ?”, Lưu Mã vội chạy lên đỡ anh.
“Đừng tới đây”, Lâm Chính hét lên, chống tay xuống đất rồi đứng dậy.
“Đây là trận quyết đấu giữa tôi và Nam Cung Thống. Không ai được xen vào. Nếu hôm nay tôi thua thì là do thực lực của tôi không đủ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Mấy người Lưu Mã định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Lâm giáo chủ, tôi thật sự không muốn đối đầu với cậu chút nào. Một thiên kiêu như cậu, nếu có thể kết giao thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Đáng tiếc hôm nay, tôi phải chiến đấu vì gia tộc”, Nam Cung Thống tỏ ra đau khổ và tiếc nuối.
“Ông không cần lo lắng. Tôi hứa với ông, nếu như ông thua thì tôi sẽ thắp nhang cho thế gia Nam Cung”, Lâm Chính nói.