Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2730


trước sau

Chương 2730

“Tới làm gì?”

“Tới nói chuyện với cậu về cô Nhan Khả Nhi…”

Lâm Chính thật không ngờ là bọn họ tới nhanh như vậy.

Sau khi nghe Hùng Trưởng Bạch trả lời, anh chau mày, bỏ dở công việc đang làm và tới phòng khách.

Lúc này, trong phòng khách có tới bảy, tám người cả nam và nữ đang đứng sau một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn, để râu, đang uống trà. Thấy Lâm Chính bước vào, đám đông quay qua nhìn với đôi mắt sáng rực. Khuôn mặt của Lâm Chính luôn khiến mọi người phải xuýt xoa, dù là nam hay nữ.

Đặc biệt là khí thế của anh lúc này khi ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng khách khiến người khác không khỏi sùng bái.

“Đúng là tuổi trẻ tài cao”, người đàn ông trung niên lộ vẻ tán dương và khẽ gật đầu.

“Ông là Quan Uy của Quan Thành?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Đúng vậy, người nào nể mặt thì gọi tôi một tiếng ông Uy”, người đàn ông trung niên đáp.

“Nói đi Quan Uy, ông tới chỗ tôi có việc gì?”, Lâm Chính vẫn gọi thẳng tên. Mấy người đứng phía sau giận lắm, định ra uy thì bị Quan Uy ngăn lại.

“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm, tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng đó cũng là điều đương nhiên thôi. Tôi mà có thành tựu như hiện tại của thần y Lâm thì tôi cũng ngông một chút. Chẳng sao cả”, Quan Uy cười hà hà.

Lâm Chính không nói gì.

“Thần y Lâm đã là người thẳng thắn thì tôi cũng không vòng vo nữa. Thực không giấu gì, Quan Uy tới đây lần này là muốn hỏi một người ở chỗ thần y Lâm”

“Nhan Khả Nhi à?”

“Haha, xem ra thần y Lâm đã biết rồi. Vậy thì dễ”, Quan Uy cười, tiếp tục phất tay. Người ở

phía sau lập tức đưa tới một chiếc hộp gỗ trông vô cùng tinh tế và đặt lên bàn. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là những dược liệu vô cùng hiếm có và sách cổ.

“Quan Uy biết, thần y Lâm không thiếu tiền nên cũng không mang những thứ dung tục đó đến. Lần này tôi mang tới chính là những dược liệu quý giá nhất mà chúng tôi thu thập được trong những năm qua và cả sách công pháp cổ điển. Tôi nghĩ những thứ này khá hấp dẫn thần y Lâm đấy”, Quan Uy cười.

Thế nhưng, sắc mặt Lâm Chính vẫn lạnh tanh. Anh nhìn chiếc hộp và nói thẳng: “Trước khi ông đến thì Nhan Khả Nhi đã nói rồi, cô ấy không muốn rời khỏi học viện Huyền Y Phái. Cô ấy vẫn muốn theo tôi nghiên cứu y thuật. Vì vậy Quan Uy, ông đưa người của mình rời đi đi”.

“Thần y Lâm, ý của cậu là không chịu giao cô gái đó cho tôi?”, Quan Uy nheo mắt, sà người tới nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Lẽ nào tôi nói khó hiểu vậy cơ à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Dứt lời, toàn bộ người nhà họ Quan đều tức giận.

“Khốn nạn!”

“Đồ khốn này dám ăn nói như vậy với ông Uy à? Cậu chán sống rồi đúng không?”

“Ông đây đập chết mày”

Một tên trong đám hừng hực lao lên định dùng bạo lực ép Lâm Chính. Thế nhưng đúng lúc này một bóng hình đột nhiên lao tới trước mặt anh.

“Không hay rồi, cẩn thận, mau quay lại”, Quan Uy thấy không ổn bèn hét lên.

Thế nhưng…đã không kịp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện