Chương 2747
Sau khi quay về, Lâm Chính tắm rửa, thay lễ phục mà Mã Hải đã chuẩn bị trước, nghỉ ngơi một lúc.
Sáu giờ chiều, Mã Hải đích thân lái xe đưa Lâm Chính đến trước cửa khách sạn Minh Châu.
Trước cửa khách sạn, siêu xe hội tụ, người qua lại đông đúc.
Nhiều phóng viên tụ tập trước cửa, cầm ống kính quay chụp những người đi vào.
Tối nay, người có thể ra vào khách sạn Minh Châu đều là người giàu sang, người tầm thường không thể đến gần.
“Ông đừng lái xe vào, để tôi tự đi vào”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì hãy gọi cho tôi”, Mã Hải nói.
“Ừ”.
Lâm Chính đẩy cửa ra, lấy thiệp mời đi vào trong.
Lúc này, anh đang dùng dáng vẻ vốn có của Lâm Chính.
Bảo vệ vốn định ngăn anh lại, nhưng nhìn thấy thiệp mời trong tay anh thì rất bất ngờ, mới để anh vào.
Anh vừa vào chưa được bao lâu.
Ting ting!
Một tiếng còi chói tai vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên, quay đầu lại, một chiếc Maserati màu hồng đi theo phía sau anh.
Anh nhìn sang con đường rộng rãi bên cạnh, không nhường đường.
Ting ting ting ting…
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa.
Lâm Chính vờ như không nghe thấy, cứ chăm chăm đi.
Maserati đi vòng qua, tới bên cạnh Lâm Chính, kéo cửa xe xuống, một vài người nam nữ ăn mặc thời thượng thò đầu ra mắng chửi.
“Con mẹ mày bị điếc tai hay mù mắt à? Tao bóp còi mà mày không nghe thấy sao?”.
“Nghe thấy rồi, có chuyện gì không?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi.
“Nghe thấy rồi mà còn không nhường
“Anh à, đường bên cạnh rộng như vậy, đừng nói chỉ một chiếc xe của anh đi qua, có thêm một chiếc xe nữa đi cũng đủ, vì sao tôi phải nhường đường cho anh?”, Lâm Chính ung dung trả lời.
“Con mẹ mày muốn chết à!”.
Mấy người đó nổi giận, đạp chân ga lái đến trước mặt Lâm Chính rồi dừng lại, sau đó vài người trên xe lao xuống, định ra tay.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc đỏ đột nhiên ngăn bọn họ lại, nhỏ giọng nói: “Anh Ngụy, đừng làm bậy. Xe của phóng viên đài truyền hình đã tới đây rồi, anh mà đánh nhau, ngày mai sẽ lên báo đấy!”.
Mấy người họ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn mới thấy một chiếc xe công vụ in logo báo giải trí Hoa Quốc đi vào, một phóng viên đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía này.
Người được gọi là anh Ngụy nghe vậy thì kìm nén lửa giận, chỉ vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh, xem như mày may mắn, cứ đợi đấy”.
Nói xong bọn họ lên xe, đi vào bãi đỗ xe.
Lâm Chính nhíu mày, không quan tâm, đang định rời đi thì lại nghe một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Lâm Chính? Loại người như cậu… sao cũng đến những nơi thế này?”.