“Anh không đùa tôi đấy chứ?”, Hoa Mãn Thần mất một lúc mới phản ứng lại được, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Cậu chủ Hoa, tôi đã bao giờ nói đùa với cậu chưa? Sư phụ Châu đang nằm ở phòng bệnh 318, cậu không tin thì qua đó xem đi”, tài xế nhăn nhó nói.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng âm trầm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Hoa Mãn Thần thấp giọng hỏi.
Tài xế lập tức kể lại tất cả những gì mình đã chứng kiến.
Hoa Mãn Thần nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
“Sao… sao có thể chứ? Thân thủ anh ta tốt như vậy sao?”.
“Cậu chủ Hoa, tên Lâm Chính này nhìn có vẻ không đơn giản như những gì chúng ta thấy bên ngoài, chúng ta phải cẩn thận hơn”, tài xế nói.
“Hừ, thân thủ tốt thì sao chứ? Anh tưởng đây là thời cổ đại, coi trọng công phu ai lợi hại hơn sao? Thân thủ anh ta có tốt đến đâu cũng bằng súng ống đạn dược sao? Anh ta mạnh mẽ đến đâu cũng bằng người đông thế mạnh của tôi sao?”, Hoa Mãn Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”, tài xế hỏi.
“Không ai dám đắc tội với tôi như vậy cả, nếu tên Lâm Chính này đã phản kích, thì tôi phải cho anh ta biết kết cục của việc phản kháng tôi là gì. Gọi điện về nhà, nói cho bố mẹ tôi biết chuyện của sư phụ Châu, nhất là bố tôi, ông ấy với sư phụ Châu vừa là thầy vừa là bạn, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc sư phụ Châu bị như vậy. Để bố tôi xử lý tên Lâm Chính không biết trời cao đất dày này đi”.
“Ừm… cậu chủ, liệu có làm lớn chuyện không vậy?”.
“Anh yên tâm, xử lý một thằng vô dụng, có thể lớn đến đâu chứ?”, Hoa Mãn Thần cười khẩy, rồi phất tay: “Đi làm đi”.
“Được”.
Tài xế chạy đi.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tô Nhu bước ra.
“Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi”, Hoa Mãn Thần mỉm cười.
“Ừm”.
Tô Nhu chần chừ một lát, bỗng nhiên nói: “Anh Hoa, có chuyện này em muốn nói rõ ràng với anh”.
Hoa Mãn Thần nín thở, dường như ý thức được gì đó, vội dịu dàng nói: “Chuyện gì vậy? Em nói đi”.
“Chuyện là… anh Hoa, em hiểu ý của anh, cũng biết suy nghĩ của anh, nhưng… em dù sao cũng là gái đã có chồng, em không muốn người ta nói ra nói vào, thế nên…”, Tô Nhu có chút khó xử, không biết nên nói thế nào cho phải.
Hoa Mãn Thần sửng sốt, đáy mắt lóe lên một tia âm độc, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Nhu, anh hiểu ý của em”.
“Tóm lại em sẽ nhanh chóng trả tiền cho anh, tuy công ty em đang trong giai đoạn cất bước, nhưng tương lai rất tốt. Hơn nữa em đã bảo bên môi giới rao bán nhà rồi. Cho em ba tháng, không, một tháng, em sẽ trả hết tiền cho anh”, Tô Nhu vội nói.
“Tiểu Nhu, em tự gây áp lực quá lớn cho bản thân rồi đấy”, Hoa Mãn Thần nhẹ giọng nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt hơi tối đi, không nói gì.
“Tất cả là tại thằng chồng vô dụng kia của em, nhà gặp biến cố lớn mà anh ta chẳng giúp được gì cho em. Lúc này em vẫn phải một mình gánh vác tất cả, trong khi anh ta chẳng được tích sự gì. Tiểu Nhu, thiệt thòi cho em quá, em không nên phải chịu đựng những chuyện này, em nên có một cuộc sống tốt hơn”, Hoa Mãn Thần lại nói.
Câu nào cũng nói trúng đáy lòng Tô Nhu.
Tô Nhu quay mặt đi, không nói gì.
“Tuy hiện giờ em vẫn chưa ly hôn với anh ta, nhưng anh biết, sớm muộn em cũng sẽ ly hôn. Tiểu Nhu, dù mất bao lâu anh cũng sẽ chờ em”.
Hoa Mãn Thần nói đầy thâm tình, định cầm lấy tay Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu khéo léo tránh được.
“Xin anh hãy tự trọng, anh Hoa”, Tô Nhu khàn giọng nói.
“À, chắc là anh nóng lòng quá, anh xin lỗi, xin lỗi…”, Hoa Mãn Thần nói vẻ áy náy.
“Anh bận gì thì đi làm đi, lần này cảm ơn anh”.
Tô Nhu nói xong, liền xoay người vào phòng bệnh.
Hoa Mãn Thần nheo mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tô Nhu, thầm liếm mép, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Con khốn, giả vờ thanh cao cái gì chứ? Chờ tôi có được cô, xem cô còn giả vờ kiểu gì nữa!”.
Hoa Mãn Thần nói, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh của Châu Bác Dịch.
…
Trong viện dưỡng lão.
“Ổn rồi đấy”.
Lâm Chính rút dần châm bạc ra, nói với Trịnh Nam Thiên: “Tố chất sức khỏe của tướng quân Trịnh tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, vết thương hồi phục cũng nhanh hơn dự liệu. Vốn tôi còn tưởng phải mất một tháng, bây giờ xem ra, hai tuần đã có thể hồi phục hoàn toàn. Châm cứu thêm mấy châm, chắc là không có vấn đề gì nữa”.
“Thủ trưởng, thật là tốt quá!”, Tiểu Triệu vô cùng mừng rỡ.
“Đúng vậy, tốt quá, tốt quá!”, tâm trạng Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng kích động, cảm khái không ngừng, đôi mắt già nua lấp lánh ánh sáng.
Hiển nhiên vẫn còn hoài bão mạnh mẽ.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ đấy”, Lâm Chính đặt thuốc đã mua ở bên cạnh, rồi định rời đi.
“Tiểu Lâm, đi vội thế? Ở lại ăn bữa cơm đi”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
“Không cần đâu tướng quân, nhà tôi còn có chút việc”, Lâm Chính mỉm cười.
“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”, Trịnh Nam Thiên bỗng nói.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó lắc đầu, bước ra ngoài.
“Cậu Lâm Chính này… có tâm sự”, Trịnh Nam Thiên cảm khái.
“Tuy anh Lâm còn trẻ, nhưng bản lĩnh không nhỏ, thủ trưởng không
cần lo lắng đâu”, Tiểu Triệu nói.
“Được người ta giúp đỡ, sao có thể không bận tâm chứ? Tiểu Triệu, đi điều tra xem Tiểu Lâm gặp phải rắc rối gì. Nếu là rắc rối kiểu kia thì ra tay giúp đỡ một phen đi. Cậu nhóc này về sau chắc chắn sẽ là rường cột đất nước, phải bồi dưỡng cho tốt”, Trịnh Nam Thiên nói.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”.
…
Ra khỏi viện dưỡng lão, Lâm Chính liền quay về công ty.
Công ty không có giường, buổi tối anh liền đến ở y quán của Lạc Thiên. Nhà ở Hào Tình Thế Kỷ thì anh giao cho công ty trang trí nội thất phụ trách. Lâm Chính định tìm thời gian đi mua đồ gia dụng, chờ trang trí nhà cửa xong xuôi sẽ đón Tô Nhu đến ở.
Chờ nhìn thấy căn nhà này, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ những lời anh nói nữa nhỉ?
Ngày hôm sau, Lâm Chính đến cửa hàng đồ gia dụng, đặt làm một đống đồ gia dụng cao cấp.
Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng, thì Mã Hải gọi điện thoại tới.
“Sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, ca phẫu thuật của Trương Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình hình hiện giờ rất nguy cấp! Có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào!”, Mã Hải trầm giọng nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Chủ tịch Lâm, phía bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, hiện giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được Trương Tinh Vũ, cậu xem…”, Mã Hải chần chừ một lúc rồi nói.
"Lập tức sắp xếp cho tôi, để tôi điều trị cho Trương Tinh Vũ, nhanh!".
Lâm Chính quát khẽ, lập tức lái xe về bệnh viện.
Mã Hải vội vàng đi sắp xếp.
Bệnh viện Nhân Dân Thành phố.
"Sao lại như vậy được? Sao phẫu thuật lại thất bại chứ?".
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, nhìn bác sĩ ở trước mặt với vẻ không dám tin.
"Bác sĩ, cậu nhất định phải cứu vợ tôi! Cầu xin cậu đấy bác sĩ! Tôi xin quỳ trước cậu!".
Tô Quảng ở trên giường kích động kêu lên, định lăn từ trên giường xuống.
"Bố!".
Tô Nhu vội vàng ngăn Tô Quảng lại, còn mình thì khóc nức nở.
"Cô Tô, ông Tô, chúng tôi cũng không ngờ kết quả lại thế này, không có ca phẫu thuật nào là đảm bảo thành công 100% cả, chúng tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức. Tuy tình hình của bà Trương rất không lạc quan, nhưng vẫn còn một tia hy vọng, mong các ông đừng bỏ buộc", bác sĩ khuyên nhủ.
"Rõ ràng trước khi phẫu thuật các cậu bảo nhất định sẽ thành công, bây giờ lại nói với tôi như vậy. Khốn nạn, tất cả là do các cậu hại, tất cả là tại các cậu!".
Tâm trạng Tô Quảng vô cùng kích động, điều khiến người ta kinh ngạc là người hiền lành như ông ta lại phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên lao về phía bác sĩ.
Dù sao vết thương cũng không cho phép ông ta làm vậy, thế nên ông ta liền ngã lăn ra đất.
"Bố, bố đừng làm bừa!", Tô Nhu nghẹn ngào, đỡ Tô Quảng dậy.
Tô Quảng lau nước mắt không ngừng, bỗng chốc như già đi rất nhiều.
Đúng lúc này, một người bước vào.
"Tiểu Nhu, em đừng buồn, phía bác Trương anh có cách! Đảm bảo có thể khiến bác ấy bình an vô sự!".
Tô Nhu nghe thấy thế, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là Hoa Mãn Thần…
"Anh Hoa, anh nói thật sao? Mẹ em có thể cứu được sao?", Tô Nhu gấp gáp hỏi.
"Đương nhiên", Hoa Mãn Thần cười đáp.
"Này cậu, bệnh viện chúng tôi từng hợp tác với cô Anna của Tổ chức Y tế Thế giới, các thiết bị y tế dùng trong bệnh viện cũng là loại tiên tiến nhất. Thực ra chúng tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, các nơi trên cả nước về cơ bản đều vậy, cậu có thể có cách gì khiến bệnh tình của bà Trương ổn định chứ?", bác sĩ kia có chút tức giận nói.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, bình thản đáp: "Tôi chỉ cần nói ra một người là anh sẽ biết".
"Ai vậy?", bác sĩ hỏi.
"Tần Bách Tùng".