Chương 2789
“Có biết một ít”.
“Vậy thì tốt, như vậy tôi cũng có thể bớt đi rất nhiều câu nói thừa! Bách Tùng, chúng tôi cũng không giấu ông, lần này cấp trên bảo tôi đến đây là hi vọng thần y Lâm có thể hợp tác với Cổ Phái chúng tôi!”.
“Hợp tác?”.
“Sau khi phân tích từ các phương thuốc độc môn của thần y Lâm, cấp trên nhất trí cho rằng trong tay thần y Lâm có y điển tuyệt thế gì đó. Họ đều cho rằng y điển tuyệt thế trong tay thần y Lâm có khả năng là Thanh Nang Thư của thần y cổ đại Hoa Đà!”, Lữ Lộng Triều nói.
“Cái gì? Thanh Nang Thư?”, Tần Bách Tùng kinh ngạc.
“Bách Tùng, thật ra trận đấu y thuật lần này, hoàn cảnh của thần y Lâm rất bất lợi, nhưng không phải là không thể hòa giải. Nếu thần y Lâm đồng ý chia sẻ Thanh Nang Thư với Cổ Phái chúng tôi thì Cổ Phái đồng ý ra mặt hòa giải với thôn Dược Vương, để bọn họ giải quyết mọi việc trong êm đẹp, ông thấy thế nào?”, Lữ Lộng Triều mỉm cười nói.
“Tôi đi theo thầy nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói trong tay thầy ấy có Thanh Nang Thư gì đó. Ông Lữ, những thứ này chỉ là suy đoán của ông, không có gì chắc chắn!”, Tần Bách Tùng nói.
“Haizz, cho dù cậu ta không có Thanh Nang Thư, chắc hẳn cũng có y điển tuyệt thế nào khác. Bách Tùng à, ông đừng giận, tôi nói với ông, thầy Lâm của ông đắc tội với Cổ Phái chúng tôi không ít lần. Sùng Tông Giáo của Cổ Phái chúng tôi đã bị cậu ta diệt, nhà họ Ứng thì tan tác, người trong tộc trôi giạt này đây mai đó. Tất cả là do thầy của ông hại, nhưng Cổ Phái chúng tôi vẫn chưa tìm cậu ta tính sổ đấy!”.
“Tính sổ? Đó không phải bọn họ đúng người đúng tội hay sao?”, Tần Bách Tùng nhổ nước bọt, nói.
“Bách Tùng! Ông có ý gì?”, Lữ Lộng Triều không vui: “Tôi chỉ nói ông đi bàn bạc với thần y Lâm, thế là hại cậu ta sao? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu ta! Tôi cũng không sợ nói với ông, nếu lần này thầy ông từ chối Cổ Phái chúng tôi thì cậu ta sẽ chết chắc!”.
“Sao? Cổ Phái các ông định trả thù
“Cổ Phái chúng tôi muốn trả thù các ông còn cần đợi đến bây giờ? Ông hồ đồ rồi à? Tuổi già nên đãng trí rồi hay sao?”, Lữ Lộng Triều mắng.
“Vậy ý ông là gì?”.
“Ha! Tần Bách Tùng, ngay cả ông cũng không biết chuyện gì, vậy tôi nghĩ người của cả Học viện Huyền Y Phái đều không biết nhỉ?”.
Lữ Lộng Triều khẽ cười, đột nhiên lấy một chiếc điện thoại kiểu mới nhất từ trong túi ra.
Ông ta đã lớn tuổi lại dùng điện thoại theo xu hướng như vậy trông thật chẳng ăn nhập.
Ngón tay ông ta vụng về nhấn mấy cái, sau đó mở một đoạn video ra, đưa tới trước mặt Tần Bách Tùng.
Tần Bách Tùng xem qua vài lần, vốn hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng xem một lúc, cả người ông ta bỗng sững sờ, ánh mắt trở nên sửng sốt, kinh ngạc… cuối cùng là sợ hãi!
“Đây… đây là thật sao?”, Tần Bách Tùng run giọng hỏi.
“Bây giờ, chuyện đấu y thuật vô cùng rầm rộ là do người của thôn Dược Vương làm. Lần này, bọn họ không những muốn thần y Lâm chết, mà còn muốn khiến cậu ta thân bại danh liệt! Thôn Dược Vương định hủy hoại Học viện Huyền Y Phái các ông! Ngay cả ông cũng không biết, ông làm phó viện trưởng thế nào vậy?”.
Lữ Lộng Triều cười nhạt nói.
Tần Bách Tùng mặc kệ lời chế nhạo của Lữ Lộng Triều. Ông ta chỉ hét lên: “Gửi video cho tôi ngay lập tức”.
“Được, tôi sẽ gửi cho ông. Ông đưa cho thần y Lâm, tiện thể nói với cậu ta nếu như cậu ta đồng ý hợp tác thì từ nay về sau cậu ta sẽ là người của Cổ Phái chúng tôi. Không ai có thể ức hiếp cậu ta. Còn nếu không đồng ý, thì…lần này không chỉ có thôn Dược Vương tìm cậu ta tính sổ đâu, mà còn có cả Cổ Phái bọn tôi nữa”.