Chương 2791
“Điều này…”, Tần Bách Tùng á khẩu.
“Được rồi! Ông ra ngoài đi! Đừng làm phiền tôi nữa!”
Tần Bách Tùng tái mặt, không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này…cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính chau mày. Tần Bách Tùng vội tới mở cửa thì mới phát hiện đó là Long Thủ.
Dưới sự điều trị của Lâm Chính, Long Thủ đã hoàn toàn hồi phục, chỉ có điều là cơ thể yếu hơn trước đây nhiều.
“Thần y Lâm! Bên ngoài nhiều người quá, tất cả đều muốn gặp thầy”, Long Thủ vội vàng kêu lên.
“Là ai vậy?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Đều là…những kẻ trong giới võ đạo, tới từ các môn phái khác nhau. Còn có cả rất nhiều thế gia nữa”, Long Thủ nói. Dứt lời, sắc mặt của đám đông đều trở nên vô cùng khó coi.
“Bọn họ tới làm gì vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Thừa dịp cháy nhà hôi của đấy”, Lâm Chính lên tiếng.
Câu nói của Lâm Chính khiến Tần Bách Tùng bừng tỉnh.
Đúng vậy! Vào lúc then chốt như thế này người của các tông phái, gia tộc sao có thể khoanh tay đứng nhìn được. Chắc chắn là họ sẽ nhúng tay vào.
Vì dù sao thì họ cũng đang hận lắm do trước đó tới học viện Huyền Y Phái mà không có được Nhan Khả Nhi. Lâm Chính khiến họ khó chịu thì sao họ có thể để cho anh thoải mái được.
Giờ người của thôn Dược Vương ra mặt thì họ còn sợ gì Lâm Chính nữa. Một thôn Dược Vương thôi đã khiến cho thần y Lâm tắt thở rồi, nếu họ mà liên minh vào, đứng về phía thôn này thì thần y Lâm có thể lấy cái gì ra để đấu được với họ đây?
Bên trong phòng họp…
Đại diện các tông phái ngồi kín chỗ. Người hút thuốc, người uống trà, người thì chống cằm, người thì
Cạch! Cánh cửa được đẩy ra. Lâm Chính, Tần Bách Tùng, Long Thủ bước vào.
Nhìn khói thuốc bay kín căn phòng, mọi người chau chặt mày. Đám người ngồi ở đây thấy Lâm Chính bước vào thì nhếch miệng cười và liếc mắt nhìn nhau.
“Ây da thần y Lâm, thật vinh hạnh!”
“Người ta nói là thần y Lâm có khí chất của người trời, hôm nay được gặp quả nhiên là đúng như lời đồn”.
“Thần y Lâm đã lâu không gặp”, không ít nhân vật tai to mặt lớn đứng dậy, mỉm cười và chào hỏi Lâm Chính.
“Chào mọi người”, Lâm Chính cũng mỉm cười đáp lại sau đó ngồi lên vị trí cao nhất trong phòng.
Thế nhưng mới đi được mấy bước thì anh đã phải dừng lại. Anh nhìn thấy vị trí vốn thuộc về mình đã bị một người trẻ tết tóc chiếm chỗ. Người thanh niên gác một chân lên ghế, ngả người ra và cắn hạt dưa.
Bên cạnh người này có hai thêm hai người nữa. Cả ba đều có khí tức bất phàm. Điều khiến người ta để ý hơn cả đó là trên cánh tay của người thanh niên có một hình vẽ.
Hình như là hình vẽ một con bọ cạp, trông rất sinh động và dữ dằn.
“Thiên Hạt Giáo à?”, Dịch Quế Lâm ở bên cạnh kêu lên. Với những tình huống toàn người của giới võ đạo thế này thì có Dịch Quế Lâm sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
“Dịch Quế Lâm?”