Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2798


trước sau

Chương 2798

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả phải thất kinh.

Những kẻ thuộc hạ vừa nãy dừng hình kia đều xuất hiện một vệt dài quanh cổ, máu từ đó b ắn ra, đầu chúng cũng dần ngoẹo qua một bên và rơi xuống đất.

Máu bắn như mưa. Những người này, bao gồm cả người đàn ông trước đó đều đổ rầm ra đất, bất động.

Tất cả những người có mặt bàng hoàng đứng dậy. Họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng đẫm máu diễn ra ngay trước mặt mình.

Một kiếm…Mà g iết chết tất cả. Đây chính là thực lực của ảnh ngự sao? Là con át chủ bài của Lâm Chính?

Đám đông chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Họ dường như không nghĩ được gì thêm.

“Con người tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán. Ân nhân thì giống người thân, còn kẻ thù thì dù có chết tôi cũng không bỏ qua. Các người đã lấy tính mạng của tôi và những người thân ra để uy hiếp thì tôi có chết cũng không buông tha các người. Hôm nay tôi giết các người, ngày mai sẽ đạp đổ tông môn của các người. Với thực lực của Đông Hoàng Giáo thì chỉ cần ba ngày là đủ”.

Lâm Chính nói: “Ra tay dọn chiến trường đi”

“Vâng, giáo chủ!”, mhóm ảnh ngự hô vang, đồng loạt rút kiếm ra và tấn công.

“Gượm đã”, đúng lúc này Kim công tử vội lên tiếng.

“Còn gì trăn trối à?”, Lâm Chính hỏi.

Kim công tử bặm môi, trầm giọng: “Thần y Lâm, anh không thể làm như vậy được!”

“Anh đang dạy tôi đấy hả?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, tôi chỉ đang khuyên anh thôi. Có thể anh là giáo chủ Đông Hoàng thật nhưng giờ kẻ địch mà anh phải đối đầu là thôn Dược Vương. Thôn dược Vương không hề kém Đông Hoàng Giáo, anh thật sự cho rằng có thể chiến thắng được sao?”, Kim công tử nói tiếp.

“Điều đó có liên quan gì tới việc tôi giết các người?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Nếu anh giết chúng tôi, thực lực phía sau chúng tôi nhất định sẽ tìm cách báo thù anh. Tới khi đó anh không chỉ phải đối phó với thôn Dược

Vương mà còn phải đối phó với cả mười mấy tông phái. Dù anh có Đông Hoàng Giáo thì cũng sẽ bị đánh cho tan tác hoa rơi thôi. Anh muốn như vậy?”

“Vậy ý của anh là gì?”

“Tha cho chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ không can dự vào chuyện giữa anh và thôn Dược Vương nữa”, Kim công tử hừ giọng.

Thế nhưng dứt lời, Lâm Chính đột nhiên biến mất.

Kim công tử nín thở, vội lùi về sau. Tuy nhiên đã không còn kịp nữa. Một bàn tay nhanh như điện xẹt vồ tới trước mặt hắn và siết chặt cổ hắn.

Đó chính là Lâm Chính. Anh phát lực. Hai chân Kim công tử chới với giữa không trung. Cả người hắn đã bị nhấc khỏi mặt đất…

“Công tử”, hai cao thủ phía sau tái mặt, lập tức lao lên. Thế nhưng họ vừa ra tay thì đã có hai đường kiếm chém tới ngay trước mặt khiến họ không dám làm loạn.

Là ảnh ngự! Hai cao thủ ớn lạnh.

Bầu không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh.

“Thả…thả tôi ra…”, cổ của Kim công tử bị bóp tới mức biến dạng. Hắn chộp lấy cánh tay của Lâm Chính, điên cuồng giãy giụa.

“Tôi nghĩ anh không hiểu rõ ý của tôi rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn: “Ý của tôi là, giết sạch các người rồi đi tiêu diệt hết tông môn liên quan. Rõ chưa? Các người đều là kẻ địch của tôi thì tôi sẽ ra tay trước thôi. Anh cho rằng Thiên Hạt Giáo của mình ghê gớm, vậy thì giờ tôi ra lệnh toàn bộ cao thủ của Đông Hoàng Giáo đi tiêu diệt Thiên Hạt Giáo cho tôi. Tôi nghĩ lúc này Thiên Hạt Giáo chẳng có sự phòng bị đâu nhỉ. Màn đối đầu giữa chúng ta chẳng khác gì cá lớn nuốt cá bé, giết các người cùng lắm chỉ cần ba tiếng đồng hồ là xong thôi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện