Tần Bách Tùng nghe thấy thế thì lập tức sửng sốt.
Cụ ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của Lâm Chính lúc này.
"Thầy yên tâm đi, tôi sẽ nghe thầy", Tần Bách Tùng đáp ngay.
"Tốt!".
Lâm Chính tắt điện thoại.
Tât cả mọi người xung quanh đều nghe rõ những lời anh vừa nói.
"Anh gọi cho ai vậy?", Tô Nhu trầm giọng hỏi.
"Tần Bách Tùng!", Lâm Chính đáp.
Tô Nhu nhìn anh với vẻ kỳ lạ, không nói lời nào.
Còn Hoa Mãn Thần thì đã ôm bụng cười sằng sặc.
"Ha ha ha… Tiểu Nhu, anh nói không sai chứ? Chắc chắn đầu óc chồng em không được bình thường, anh ta mà có số điện thoại của Tần Bách Tùng sao? Thậm chí còn bảo Tần Bách Tùng đừng giúp? Em tin được không? Anh ta nghĩ mình là gì của Tần Bách Tùng chứ? Dám ra lệnh cho ông Tần? Đúng là chết cười! Ha ha ha…", Hoa Mãn Thần sắp không đứng thẳng người được nữa rồi.
Bác sĩ kia cũng lắc đầu.
Sắc mặt Tô Quảng rất khó coi.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Hoa Mãn Thần đổ chuông.
Anh ta nhìn hiển thị cuộc gọi, hai mắt sáng lên: "Đây rồi!".
Mọi người đều yên lặng, Hoa Mãn Thần ấn nút nghe, mở loa ngoài.
"Bố, thế nào rồi? Lúc nào thì ông Tần đến? Để con đến sân nay đón ông ấy", Hoa Mãn Thần cười nói.
Nhưng giọng nói bên kia ngập ngừng một lát, đáp: "Mãn Thần, có khả năng ông Tần không đến được rồi".
"Cái gì?", nụ cười của Hoa Mãn Thần cứng đờ lại.
Tô Nhu và Tô Quảng cũng sửng sốt.
"Bố, sao lại như vậy? Chẳng phải bố có mối quan hệ rất tốt với ông Tần sao? Tại sao mời ông ấy đến chữa bệnh mà không được? Có mất bao nhiêu thời gian đâu", Hoa Mãn Thần cuống lên.
Nhưng giọng nói ở phía bên kia cũng rất bất đắc dĩ: "Mãn Thần, bố và ông Tần quả thực có chút qua lại, nhưng bố cũng không biết ông ấy có chuyện gì, dù bố có nài nỉ thuyết phục kiểu gì, ông ấy đều nhất mực từ chối. Ông ấy nói hôm nay sẽ không ra khỏi nhà nửa bước, xem ra ông ấy đã quyết tâm sắt đá rồi, bố quả thực không mời nổi".
Dứt lời liền tắt điện thoại.
Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng ngạc nhiên, không nói được gì nữa.
"Sao… sao lại thế được?", Tô Quảng lắp bắp.
Tô Nhu trợn to mắt, lập tức nhìn về phía Lâm Chính: "Là… là anh? Cuộc điện thoại vừa rồi của anh?".
"Không thể nào là anh ta được!".
Hoa Mãn Thần ở bên này hét lên.
Anh ta lạnh lùng nói: "Lâm Chính anh là cái thá gì chứ? Anh có thể ra lệnh cho thần y Tần sao? Ai tin chứ? Tiểu Nhu! Đây chỉ là trùng hợp! Là trùng hợp!".
"Vậy… vậy sao?", Tô Nhu có chút không tin lắm.
Hoa Mãn Thần hít sâu một hơi, kiềm chế sự tức giận và không cam lòng, rồi lại nở nụ cười, nói: "Tiểu Nhu, em đừng lo, để anh tiếp tục bảo bố anh hỏi, cho dù hôm nay ông Tần không có thời gian, thì để mai cũng được mà".
"Nhưng sợ là tình hình của người bệnh
không cầm cự được đến ngày mai", bác sĩ kia nhắc nhở.
"Không cầm cự được cũng phải cầm cự cho tôi!"
Hoa Mãn Thần lạnh lùng lườm bác sĩ kia một cái.
Ông ta nín thở, không dám nói gì nữa.
Hoa Mãn Thần cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng bệnh, rồi gọi cho bố mình.
"Bố, thực sự không có cách nào sao?", Hoa Mãn Thần nhỏ giọng nói.
"Mãn Thần, bố nói luôn với con vậy, hình như ông Tần rất tức giận, cứ như bố đã đắc tội với ông ấy vậy. Bố nghĩ chắc chắn có người gọi cho ông ấy trước khi bố gọi, dặn ông ấy không được ra mặt giúp bố. Nếu không vô duyên vô cớ, bố cũng không chọc vào ông ấy, tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ?".
Hơi thở của Hoa Mãn Thần run rẩy, lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta cúp máy, đảo tròng mắt, quay lại phòng bệnh.
"Anh Hoa, bố anh nói sao?", Tô Nhu vội hỏi.
"Tiểu Nhu, bố anh lại gọi cho ông Tần, tối nay ông Tần đúng là có chút chuyện, có lẽ hôm nay không đến được, nhưng ngày mai thì chưa chắc, anh sẽ cố gắng bảo ông ấy đến", Hoa Mãn Thần cười nói.
Anh ta nói là cố gắng, chứ không nói là chắc chắn, câu này nghe rất lấp lửng, Tô Nhu nghe thấy thế, chắc chắn theo bản năng sẽ nghĩ rằng ngày mai ông Tần sẽ đến. Nhưng trên thực tế, ngày mai ông Tần không đến thì anh ta cũng có thể lấy lý do khác để lấp liếm.
Bây giờ, việc duy nhất anh ta cần làm là cố gắng giữ thể diện trước mặt Tô Nhu, không để Lâm Chính chiếm được tiên cơ.
Nhưng đối với Lâm Chính, sao anh có thể không nhìn thấu trò vặt vãnh này chứ?
"Cảm ơn anh, anh Hoa", Tô Nhu nặn ra nụ cười.
"Tiểu Nhu, bác sĩ đã nói rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ không cầm cự được đến ngày mai, huống hồ Tần Bách Tùng sẽ không đến, em còn trông chờ gì vào anh ta chứ?", Lâm Chính nói.
"Không trông chờ vào anh ấy? Lẽ nào trông chờ vào anh sao? Cuộc điện thoại vừa nãy của anh là sao? Anh nói anh quen Tần Bách Tùng, tại sao anh không gọi ông ấy đến? Còn bảo ông ấy không được đến?", Tô Nhu lạnh lùng nhìn Lâm Chính. "Anh không bảo Tần Bách Tùng đến, chỉ vì nghĩ rằng ông ấy đến cũng chưa đủ đảm bảo", Lâm Chính lắc đầu.