Anh Sói trợn tròn mắt, nhìn hai người còn lại bằng vẻ không dám tin, da đầu thì tê dại.
“Lính đánh thuê à? Thật không ngờ Hoa Mãn Thần lại có thể mời được các người. Xem ra các người muốn sống chết đến cùng với tôi đúng không?”, Lâm Chính bước tới, sắc mặt lạnh tới mức u tối.
Anh vốn tưởng mẫu thuẫn giữa anh và Hoa Mãn Thần khá đơn giản, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp con người này.
Đám lính đánh thuê này mà ra tay thì dù anh không chết cũng sẽ thành tàn phế mất. Đối phương đã độc ác như vậy thì anh cũng không cần phải kiêng dè nữa.
“Rốt cuộc mày là ai?”, anh Sói trông vô cùng giữ tợn, hắn nghiến răng nói.
“Người mà anh không động vào được”, Lâm Chính vừa nói vừa tiến lại gần anh Sói.
Anh Sói gầm lên và đột nhiên cầm dao đâm về phía Lâm Chính. Con dao giống như một con rắng nhe nanh, phập về phía tim của Lâm Chính.
Anh Sói vốn là kẻ tàn ác, thấy thực lực của Lâm Chính có vẻ đáng sợ nên không dám sơ suất. Vừa tung chiêu là hắn đã ra đòn sát phạt với mục đích sẽ giết chết anh.
Nhát đâm của hắn vừa nhanh vừa mạnh. Chưa tới một nhịp thở đã gần như chạm vào ngực Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này, hai ngón tay của anh đột ngột cử động, kẹp chính xác lưỡi dao của anh Sói.
Anh dùng hai ngón tay vặn nhẹ. Cạch. Con dao bị gãy làm hai.
“Cái gì?”, anh Sói rú lên.
Tay không bẻ dao?
Một giây sau, một cú đạp đầy nội lực dội thẳng vào lồng ngực anh Sói.
Bụp.
Anh Sói bay bật ra như một trái bóng, đập mạnh vào chiếc xe thương vụ ở phía sau. Thân xe lõm xuống. Anh Sói bị rách da, ngực hõm thành một vết, miệng không ngừng nôn ra máu.
Đám đông sợ hết hồn, cũng mặc kệ Mã Hải, cứ thế điên cuồng lao lên. Mã Hải nhân cơ hội chạy ra sau Lâm Chính. Ông ta nhìn tình hình bằng vẻ mặt kinh hãi và thất kinh.
Ông ta cứ tưởng rằng Lâm Chính chỉ giỏi y thuật. Thật không ngờ anh còn sở hữu thân thủ khủng khiếp đến mức khó tin như thế này.
“Mã Hải”, lúc này Lâm Chính mới lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm, cậu có gì dặn dò không ạ?”, Mã Hải run rẩy, cung kính nói.
Lúc này thái độ của ông ta dành cho Lâm Chính không chỉ đơn giản là
cung kính mà có thể nói là sự sùng bái phát ra từ tận đáy lòng.
“Bảo Cung Hỉ Vân điều người tới bệnh viện đi, không được để Hoa Mãn Thần bỏ chạy. Món nợ này tôi phải tính cho ra nhẽ”, Lâm Chính nói bằng vẻ mặt vô cảm.
Mã Hải rùng mình, định nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Chính bèn thôi không nói nữa.
Thôi bỏ đi! Nếu phải đánh nhau với nhà họ Hoa thì đánh thôi! Sự việc thành ra thế này cũng chẳng cần phải cằn nhằn nhiều làm gì nữa. Mã Hải thầm thở dài, lấy điện thoại ra gọi điện cho Cung Hỉ Vân.
Lâm Chính tiếp tục đi về phía anh Sói. Anh Sói chật vật đứng dậy, nhìn Lâm Chính với vẻ run sợ.
“Giết, giết chết nó cho tao”, anh Sói gào lên.
Đám đàn ông vạm vỡ không hề do dự, đồng loạt rút súng ra chĩa về phía Lâm Chính. Thế nhưng khi bọn chúng định bóp cò thì bỗng một loạt kim bạc bay ra, đâm thẳng vào cổ tay bọn chúng khiến tay chúng không thể cử động.
“Á! Tay của tôi”.
“Đội trưởng, tay của chúng tôi không thể cử động được”.
“Là kim châm, là do kim châm của nó", đám đông kinh hãi kêu lên.
Anh Sói nín thở, không khác gì một kẻ điên lao về phía trước, vung cây súng trong tay hắn lên.
Vụt. Lâm Chính lại phóng cây châm trong tay mình ra.
Rõ ràng là anh Sói đã có sự chuẩn bị, hắn nhanh chóng quay người để cây châm đâm trúng lưng của mình.
Phụp! Chiếc kim châm đâm vào lưng hắn, do không đúng huyệt vị nên không bị ảnh hưởng gì.
“Mày cũng chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi hả?”, anh Sói trừng mắt, quay người lại và bấm cò.
Nhưng khoảnh khắc hắn quay người lại thì một luồng sáng lạnh lẽo quét ngang tầm mắt hắn.