Chương 2850
Lâm Chính hít sâu một hơi, khản giọng nói: “Không dọa cô sợ đấy chứ…”.
“Không… không sao…”.
“Xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ, thôn Dược Vương ác độc hơn tôi nghĩ nhiều”.
Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ nhanh chóng diệt trừ thôn Dược Vương, vả lại… chắc chắn bây giờ Khả Nhi đang rất nguy hiểm, tôi phải đến thôn Dược Vương cứu cô ấy ra!”.
“Lâm Chính, tôi cảm thấy, bây giờ điều trước nhất anh cần làm không phải là trả thù thôn Dược Vương”, Lạc Thiên do dự một lúc, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nhìn cô ấy: “Cô có ý gì?”.
“Bệnh viện!”, Lạc Thiên không biết trả lời thế nào, chỉ nói hai chữ đơn giản.
Trong nháy mắt, người Lâm Chính run lên.
Phải!
Bệnh viện!
Mã Hải còn đang cấp cứu!
Tô Nhu đã rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, không được chăm sóc hữu hiệu, tình hình hiện nay chắc cũng vô cùng nghiêm trọng!
“Đúng! Tôi phải đến bệnh viện ngay! Phải đến bệnh viện!”.
Lâm Chính lập tức chạy ra cửa.
“Ấy, Lâm Chính, đợi đã!”.
Lạc Thiên vội hô lên, đuổi theo, vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Dân. Lúc này, phòng bệnh ở đây đã chật kín người.
Tổng công ty Dương Hoa và Học viện Huyền Y Phái liên tục xuất hiện sự việc trúng độc thương vong quy mô lớn, không những ảnh hưởng dư luận mà còn tăng thêm áp lực cho bệnh viện ở Giang Thành.
Hơn nữa, sau khi Học viện Huyền Y Phái đóng cửa, rất đông người bệnh đang được chữa trị trong học viện
Vì thế, bệnh viện thành phố trở nên quá tải, hành lang ở các tầng lầu khu nội trú đều kê đầy giường bệnh.
Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Cung Hỉ Vân và những người khác đang lo lắng đứng đợi trước cửa.
Nhìn thấy Lâm Chính mặt mày âm u lạnh lẽo bước nhanh tới, Cung Hỉ Vân ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
“Chủ tịch Lâm?”.
Cung Hỉ Vân kích động tiến lên.
Lâm Chính không dùng gương mặt của thần y Lâm, nếu vậy chắc chắn sẽ dẫn rất nhiều phóng viên đến đây, đồng thời cũng sẽ khiến người của thôn Dược Vương cảnh giác.
Dù gì thôn Dược Vương và người ngoài đều cho rằng anh đã chết.
“Đừng phô trương thanh thế!”.
Lâm Chính quát khẽ, liếc nhìn phòng cấp cứu, nhỏ giọng hỏi: “Mã Hải sao rồi?”.
“Vẫn còn đang cấp cứu!”, sắc mặt Cung Hỉ Vân u ám: “Bác sĩ nói… tỷ lệ thành công… rất mong manh…”.
Lâm Chính đanh mắt. Anh cũng là người hành nghề y nên biết được điều đó có nghĩa là gì.
Anh nhìn về hướng cửa phòng cấp cứu và đột nhiên hỏi: “Tô Nhu đâu rồi?”