Chương 2857
Trong bảy ảnh ngự, chỉ có sáu người đi theo Lâm Chính, còn người đứng đầu ảnh ngự, đến giờ vẫn nằm ở Đông Hoàng Giáo trị thương dưỡng bệnh.
“Tôi sẽ chữa khỏi cho anh ta, về phần Đông Hoàng Giáo, tôi cũng sẽ khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục”.
“Giáo chủ định làm thế nào?”.
“Chuyện thôn Dược Vương lần này, tôi sẽ giải quyết một mình. Nếu tiêu diệt được thôn Dược Vương, thì trên đời này còn ai không sợ tôi chứ? Đông Hoàng Giáo còn ai không tâm phục khẩu phục tôi chứ?”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Kiếm Ám Tâm nghe thấy thế, trong lòng giật thót.
Đơn thương độc mã đối phó thôn Dược Vương?
Giáo chủ điên rồi sao?
Nếu là mấy ngày trước, thì Kiếm Ám Tâm còn hừ mũi khinh thường, không coi thôn Dược Vương ra gì.
Nhưng sau khi giao thủ với bọn họ, Kiếm Ám Tâm nhận ra mình đã nhầm.
Thực lực của thôn Dược Vương mạnh hơn tưởng tượng của anh ta nhiều.
Thực ra vừa rồi anh ta đề nghị Lâm Chính điều động người của Đông Hoàng Giáo để đối phó thôn Dược Vương cũng không phải là cách chắc chắn.
Không nói đến việc Đông Hoàng Giáo vừa mới thống nhất, trong giáo chưa ổn định, mà cho dù trong giáo ổn định, giáo chúng bằng lòng theo Lâm Chính tiến đánh thôn Dược Vương, thì cũng không thể đánh bọn họ được.
Thực lực vẫn có sự chênh lệch.
Sở dĩ anh ta nói như vậy là muốn nói với Lâm Chính rằng có thể đến chèn ép thôn Dược Vương, bắt bọn họ nhượng bộ.
Nếu Lâm Chính dẫn giáo chúng của Đông Hoàng Giáo tấn công thôn Dược Vương, cho dù thôn Dược Vương có thể chặn được thì chắc chắn vẫn sẽ bị tổn thất, hai bên đều
Đây là điều mà thôn Dược Vương không hề muốn.
Đại hội sắp tới, sao thôn Dược Vương lại không muốn bảo tồn lực lượng chứ?
Huống hồ bao năm nay, thôn Dược Vương cũng đắc tội với không ít người, nếu tổn thất do đánh nhau với Đông Hoàng Giáo, lại bị kẻ địch tập kích thì chống lại kiểu gì?
Nhưng nếu đánh nhau, thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tử thương nghiêm trọng.
Cả thôn Dược Vương và Đông Hoàng Giáo đều không muốn như vậy.
“Anh về đi”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Giáo chủ… Anh một thân một mình đến thôn Dược Vương, thực sự là quá nguy hiểm, hãy để tôi giúp anh đi”, Kiếm Ám Tâm vội nói.
“Không cần, anh về đi, bảo bọn họ trị thương cẩn thận, tăng cường phòng bị, ngày mai tôi sẽ đến thôn Dược Vương”.
Nói xong, Lâm Chính liền xoay người rời đi.
Kiếm Ám Tâm lặng lẽ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, hít sâu một hơi, rồi ẩn mình vào bóng tối.
Trong đình viện yên tĩnh.
Một cô gái đang ngồi trước bàn đá ở giữa sân, ngẩn người ra nhìn cốc trà trên bàn.
Đúng lúc này, cổng đình viện bị đẩy ra, mấy bóng dáng bước vào, dẫn đầu là một người phụ nữ mặt trát bự phấn, đằng sau là một đám người ăn mặc như thị vệ và nha hoàn.