Chương 2915
“Nhị đệ tử dưới trướng trưởng thôn, Hùng Giới Thiên?”, Lâm Chính lập tức nhận ra.
“Là anh ta”, Tiết Phù gật đầu.
Nhan Tam Khai có hai vị đệ tử, được gọi là thiên tài mạnh nhất thôn Dược Vương.
Đại đệ tử Thủ Mệnh, y thuật trác tuyệt, độc thuật vô song, đã vượt qua rất nhiều trưởng lão, là nhân vật mà vô số đệ tử thôn Dược Vương không theo kịp. Còn Hùng Giới Thiên, tuy thiên phú không bằng Thủ Mệnh, nhưng lại là dược si, hơn nữa để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Với hi vọng có thể đánh bại được Thủ Mệnh, thỉnh thoảng anh ta lại dùng thuốc cải tạo cơ thể mình, người bình thường không thể địch lại.
“Hùng Giới Thiên, cậu làm gì vậy?”, Thương Miểu lập tức đứng dậy, lạnh lùng quát hỏi: “Đây là lễ dược tế, không được làm càn!”.
“Trưởng lão Thương Miểu, nói tôi nghe ai là Tiêu Hồng, tôi muốn khiêu chiến cậu ta!”, Hùng Giới Thiên phẫn nộ quát: “Vốn dĩ vị trí đệ tử cao nhất của người bên trên là của tôi, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Hồng cướp mất! Tôi không phục! Tôi muốn phân cao thấp với Tiêu Hồng!”.
“Láo xược!”, Thương Miểu nổi giận: “Cậu nghĩ đây là đâu? Sân luyện võ sao? Đây là lễ dược tế, là thời khắc thần thánh của thôn Dược Vương chúng ta! Bất cứ ai cũng không được làm loạn! Tôi nói cho cậu biết, Hùng Giới Thiên, nếu cậu dám làm loạn thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
“Thương Miểu! Không phải đồ đệ ông được người bên trên xem trọng nên ông mới cứng miệng sao? Nếu là trước kia, ông có dám nói chuyện với tôi như vậy không?”, Hùng Giới Thiên tính
“Cậu…”, Thương Miểu tức giận.
“Ai là Tiêu Hồng mau ra đây cho tao. Nếu không, tao xử luôn cả đám các người!”, Hùng Giới Thiên trừng mắt nhìn đệ tử của Thương Miểu, bá đạo quát.
“Cái gì?”.
“Anh thật quá đáng!”.
“Đúng là không coi ai ra gì”.
Các đệ tử tức giận không thể phát ti3t.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, đi tới phía trước.
“Tôi chính là Tiêu Hồng, Hùng sư huynh có gì chỉ giáo?”.
“Cậu?”, Hùng Giới Thiên liếc nhìn Lâm Chính, hừ lạnh: “Ra tay đi!”.
“Ra tay?”.
“Đấu với tôi một trận, dùng y võ. Cậu thắng thì tôi sẽ để cậu thuận lợi trở thành đệ tử của người bên trên! Nếu cậu thua thì cút đi cho tôi!”, Hùng Giới Thiên tức giận nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Nhìn tư thế của Hùng Giới Thiên, nếu Lâm Chính không đánh, e là không thoát thân được.
Anh nhìn sang Thương Miểu.
Thương Miểu cũng không quyết định được, chỉ đành quát lớn: “Đi gọi trưởng thôn, mau đi gọi trưởng thôn đến đây!”.
Đệ tử chạy đi.
Nhưng trong thời gian ngắn, trưởng thôn nào tới được ngay?
“Gọi trưởng thôn? Trưởng thôn đến rồi trận chiến này cũng phải đánh!”.
Hùng Giới Thiên gầm khẽ, rút châm bạc ra, đâm lên người mình.