Chương 2926
“Hả?”, người đội cận vệ hét toáng lên.
“Không…không thể nào?”
“Tiêu Hồng chưa chết! Cậu ta vẫn chưa chết!”
“Không thể nào!”
“Độc như vậy mà không chết sao?”
“Tuyệt đối không thể như vậy!”
“Nhất định là đã xảy ra vấn đề nào đó”
Đám đông run rẩy, không dám tin vào mắt mình. Ai cũng như phát điên.
“Sao lại như vậy chứ?”, Nhan Tam Khai cũng thất kinh. Bị độc lực như vậy tấn công, đúng ra không một ai có thể chống lại được mới phải. Dù là ông ta thì cũng sẽ bị chết không toàn thân. Vậy mà Tiêu Hồng vẫn bình an vô sự, đến một vết thương trên người cũng không có…
Đáng sợ quá! Nhan Tam Khai cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính bước tới. Người của đội cận vệ sợ hãi lùi lại.
“Mọi người…đừng sợ…đừng sợ. Cậu ta chỉ là một con người thôi! Một con người mà thôI! Chúng ta có thể đối phó được”, người đội trưởng run rẩy.
“Đến độc vật như vậy còn không gi ết chết được cậu ta, thì chúng ta còn thủ đoạn gì chứ?”, những thành viên khác lắp bắp.
“Ai nói là không còn? Cậu ta là con người, tôi không tin cậu ta là kẻ vô địch. Tôi nghĩ lúc này chắc chắn cậu ta đã trúng độc rồi, chẳng qua cố tình thể hiện ra là không sao mà thôi. Phải rồi, chắc chắn là đang gồng lên đấy. Đợi tôi thử là biết ngay”.
Người đội trưởng bặm môi, hét lớn rồi xông lên. Người đội trưởng định thăm dò tình trạng hiện tại của Lâm Chính xem có đúng là anh đang rất yếu hay không.
Trên thực thế, có rất nhiều có cùng suy nghĩ như người đội trưởng. Độc tố khủng khiếp như vậy mà chẳng lẽ lại không xâm nhập được vào cơ
Không thể nào mà! Nhất định là cậu ta đang “gồng’ mà thôi.
Người đội trưởng tung một quyền tới phía trước. Quyền đánh phát ra ánh sáng màu xanh, một luồng độc tố bao bọc quanh nắm đấm của hắn và giáng xuống mặt Lâm Chính.
Cú đấm dù không quá ghê người nhưng tốc độ thì cực nhanh. Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm. Đúng lúc họ cảm giác tim sắp rơi ra ngoài thì… cú đấm khựng lại khi còn cách Lâm Chính vài cm.
Lâm Chính đưa một ngón tay lên chặn cú đấm của người đội trưởng.
Cú đấm không thể nhúc nhích thêm một phân nào nữa. Người đội trưởng co đồng tử.
“Thế này thôi sao?” Lâm Chính nhìn người đội trưởng.
“Đừng có khinh thường! Ngũ Độc Thần Chưởng!”, người đội trưởng gào lên. Lại tung thêm một chưởng về phía ngực Lâm Chính.
Rầm! Chưởng đánh dội tới. Đợi đến khi tay được thu về thì vết bàn tay màu đen đã in lên trên người anh rồi.
Người đội trưởng mỉm cười: “Cậu xong đời rồi. Tiêu Hồng. Với Ngũ Độc Thần Chưởng của tôi thì lát nữa cậu sẽ chết ngay thôi! Ha ha…”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Độc của các người không gây chết người được”, Lâm Chính hờ hững nói.
Nụ cười của người đội trưởng trở nên cứng đơ. Lâm Chính làm ra một cây châm, khẽ đâm lên ngực mình. Vết bàn tay màu đen trên ngực anh lập tức biến mất.
“Cái gì?”