Chương 2928
“Lát nữa nghe theo sự sắp xếp của tôi, đừng làm loạn, tôi sẽ để mọi người rời đi”, Lâm Chính nói.
Thủ Mệnh gật đầu. Thực lực mà Tiêu Hồng sư đệ thể hiện đúng là đã vượt sức tưởng tượng của đám đông. Có lẽ cậu ta có thể cứu sống được mọi người thật.
“Tiêu sư đệ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với cậu”, Thủ Mệnh nói. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Sau đó anh dẫn mọi người rời đi.
“Tên phản đồ này, cậu tưởng rằng có thể chạy thoát được sao?”, Nhan Tam Khai quát lên và vung tay.
Vụt…
Rất nhiều người của thôn Dược Vương tập trung lại. Đây đều là những trưởng lão tinh nhuệ nhất. Cả thảy hơn trăm người.
Dù Lâm Chính có đối phó được với bọn họ thì mấy người Thủ Mệnh cũng chưa chắc. Nên anh sẽ rất khó bảo vệ được họ. Sắc mặt của Thủ Mệnh, Nhan Khả Nhi trông vô cùng khó coi.
“Nhan Tam Khai! Ông định muốn giết hết chúng tôi đúng không?”, Lâm Chính quát lớn.
“Cậu là tội đồ, tôi có thể giữ lại cậu được à? Tuy nhiên, nếu cậu ngoan ngoãn đầu hàng thì có thể tôi sẽ giữ lại mạng sống cho cậu”, Nhan Tam Khai hừ giọng.
“Nhan Tam Khai, chắc ông nhầm điều gì rồi. Thôn Dược Vương không phải do ông quyết. Cần bề trên đưa ra quyết định”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Bề trên?”, Nhan Tam Khai chau mày: “Sao? Cậu tạo phản mà còn đòi tìm bề trên sao?”
“Những gì tôi làm đều vì muốn tốt cho thôn Dược Vương. Ông lấy người sống làm vật tế, chẳng phải là việc làm vi phạm đạo đức sao? Điều đó sẽ ảnh hưởng tới việc phát triển thôn. Chúng tôi không phải tội đồ, không phải do ông phán quyết. Bề trên tới thì đương nhiên sẽ biết ai đúng ai sai thôi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Ha ha ha, xem ra cậu vẫn muốn trì
“Dạ!”
Người bên cạnh lập tức gật đầu. Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên.
“Không cần mời, bổn tọa tới rồi”.
Ngay sau đó có một đám mây bay tới, đáp xuống trên đài Bạch Ngọc. Đám mây tạo ra từ khí tức tan ra.
Một người đàn ông tóc trắng xuất hiện trước mặt đám đông Người này mặc áo bào trắng, trông vô cùng sang trọng, thế nhưng khuôn mặt thì trông vô cùng kỳ quái,
Sắc mặt ông ta như màu ngọc. Không chỉ vậy, nước da cũng mang màu này với đôi mắt đỏ như máu. Xương vai lồi ra, lông mày dài rơi xuống, ở giữa trán hiện lên ba đường gân xanh. Hai chân ông ta cực lớn, phải lớn gấp đôi một người trưởng thành.
Lâm Chính nhìn người này.
Dược nhân! Đây là dược nhân tinh thuần nhất.
Lâm Chính có thể nhận ra, toàn bộ cơ thể người này được luyện từ thuốc. Hơn nữa vì dùng quá nhiều nên cơ thể của ông ta có nhiều bộ phận khác xa người bình thường.
“Bái kiến bề trên!”, toàn bộ Dược Vương của thôn đều quỳ xuống trước đài Bạch Ngọc.
“Đứng dậy cả đi”, người này lên tiếng.
“Cản ơn bề trên”, tiếng hô vang lên.
Người này nhìn Lâm Chính và nói: “Đệ tử Tiêu Hồng, tôi có ý định giúp cậu mở xương, để cậu trở thành người có thiên phú mạnh nhất trong thôn. Tại sao cậu lại vì thuốc dẫn tế phẩm mà chống đối cả thôn?”