Chương 2962
Toàn thân chứa đầy kịch độc.
Không được tiếp xúc với ai, nếu không cho dù chỉ là một sợi tóc, thì cũng sẽ khiến người ta trúng độc mà mất mạng ngay lập tức.
Lâm Chính có thể tạm thời áp chế chất độc trong cơ thể, nhưng nếu muốn loại bỏ hoàn toàn thì phải mất rất nhiều thời gian.
Thực ra nếu là bình thường, thì Lâm Chính có thể chịu được.
Nhưng bây giờ Tô Nhu và Nhan Khả Nhi đang chờ Lâm Chính cứu, mà anh lại trở thành độc nhân, không thể chạm vào bọn họ, thì cứu bọn họ kiểu gì đây?
Tình hình của Tô Nhu và Nhan Khả Nhi không thể kéo dài, mà phải nhanh chóng chữa trị.
Trong lòng Lâm Chính lo lắng, suy nghĩ đối sách.
Đúng lúc này, tầm mắt của Lâm Chính bỗng bị một vật ở gần đó thu hút, anh không khỏi sửng sốt, vội vàng chạy tới đó.
Vật này chính là tấm bia đá của tổ tiên thôn Dược Vương mà trước đó người bề trên và trưởng thôn nhắc tới.
Lâm Chính nhìn chăm chú chữ trên tấm bia đá, đọc rất cẩn thận.
Ba người Thủ Mệnh đi tới.
“Thần y Lâm, Phi Hoa Thần Châm mà trước đó anh từng dùng để đối phó với Nhị trưởng lão thực sự được lĩnh hội từ tấm bia đá tổ tiên này sao?”, Thủ Mệnh dè dặt hỏi.
“Không giấu gì cô, tôi chưa từng xem tấm bia đá tổ tiên này”, Lâm Chính lắc đầu.
“Chưa từng xem?”.
Thủ Mệnh ngạc nhiên.
“Tất cả mọi thứ liên quan đến bia đá tổ tiên trước đó đều là những lời đồn thổi. Tôi vốn định đến xem nhưng quả thực không có thời gian”.
Lâm Chính đáp, mắt vẫn khóa chặt lấy tấm bia đá, không chớp cái nào.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động.
Nếu không xem bia đá tổ tiên, thì chẳng phải là Lâm Chính đã biết
Rốt cuộc trình độ y thuật của anh… đã đến mức nào rồi?
Một ngày sau, Lâm Chính mang theo châm bạc, bước tới bên cạnh đầm nước độc do người bề trên tự bạo mà thành, lặng lẽ châm cứu điều dưỡng.
Ba người kia tìm một ngôi nhà vẫn chưa bị phá hoại để dưỡng thương.
Sau một ngày, Lâm Chính quay lại.
Thủ Mệnh đang sắc thuốc, thấy Lâm Chính đi tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kêu lên thất thanh: “Thần y Lâm, sao… sao anh lại trở nên thế này?”.
Lúc này Lâm Chính đang cởi tr@n, chiếc quần cũng rách tả tơi.
Ngoại hình của anh thay đổi rất nhiều, đầu tiên là mái tóc dài màu trắng trở lại màu đen, sau đó màu mắt cũng trở lại bình thường, làn da cũng chuyển từ trắng nhợt sang màu rám nắng.
Điều khiến trái tim Thủ Mệnh loạn nhịp hơn là dung mạo của thần y Lâm càng ngày càng anh tuấn hơn.
Nếu trước đây khuôn mặt anh đẹp như thiên sứ.
Thì bây giờ, trong dung mạo đẹp như thiên sứ đó còn mang theo một chút yêu dị.
Sự yêu dị này có sức sát thương quá lớn, trước đây Thủ Mệnh không có cảm giác gì với thần y Lâm, nhưng lúc này vừa thấy anh, cô ta cảm thấy toàn thân không khỏi trở nên rạo rực, ánh mắt cũng không thể rời khỏi Lâm Chính.
“Sao vậy?”, dường như Lâm Chính cũng chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Thủ Mệnh, không khỏi lên tiếng hỏi.